Mấy hôm nay thật chán. Ngồi một mình một bàn cũng rộng thật nhưng tôi cứ thấy thiếu thiếu. Không biết tên Vũ giờ như thế nào nhỉ. Tôi chợt nhớ về lúc trước.
- Đừng có chiếm chỗ. Cậu ngồi 2/3 bàn luôn rồi đấy. - tên Vũ đang ghi bài miệng lầm bầm.
- Làm như tôi thích ngồi gần cậu lắm không bằng.
- Biết đâu được đấy.
- Bớt ảo chút đi.
- Biết đâu cậu bị tôi thu hút nên cứ thích ngồi gần tôi thì sao.
- Thử nuốt một cục nam châm xem. Biết đâu thu hút được tôi thật.
.......
- Này! sao cậu lúc nào cũng chiếm chỗ thế? - tên Vũ khó chịu
-... - tôi giả vờ không nghe.
- Này! Tôi đang nói với cậu đấy!
- Vũ! Cậu đang nói chuyện với ai thế? Lớp này đâu có ai tên là Này đâu? Hay cậu bị ảo giác? Chết thật!! - tôi chép miệng lắc đầu.
- Tôi đang nói chuyện với cậu đấy!
- Ô! Tôi đổi tên thành Này từ bao giờ thế nhỉ? Sao tôi cũng không biết? - tôi tiếp tục giả nai.
- Băng Di! Cậu đang chọc tức tôi đấy hả? - hắn gằn giọng.
- Há? Cái gì cơ? Tôi chọc cậu bao giờ? Nãy giờ tôi còn chưa chạm vào cậu nữa nhá!
- Đừng có giả ngu!!!
- Ế ế! Tuy tôi thông minh nhưng chưa bao giờ có chuyện giả ngu nhá! Chỉ có đứa ngu thì mới làm như thế và... nghĩ ra được chuyện như thế.
- Cậu nói tôi? >