Chu Tuế Tuế và Hứa Cận đứng ở ven đường, không nói với nhau lời nào.
Im lặng một hồi lâu, cô vẫn quyết định “cứu” anh về.
Lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi ở dưới lầu, Chu Tuế Tuế dừng lại, quay đầu lại nói: “Tôi đi mua khăn tắm với bàn chải mới cho cậu, đợi ở đây một lát nha.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong, cô chạy vào cửa hàng tiện lợi, muốn “đánh nhanh thắng nhanh”.
Cô lấy đại những hãng mà bản thân thường dùng, rồi chạy đi tính tiền, thì thấy Hứa Cận đứng trước kệ đặt bên cạnh quầy thu ngân, cúi xuống đang xem thứ gì đó.
Chu Tuế Tuế đem đồ đặt lên quầy, đồ của cô không nhiều nên nhân viên tính rất nhanh.
Cô đợi, giúp anh tính tiền chung, quay đầu hối: “Cậu chọn được chưa? Tôi giúp cậu…”
Giọng của Chu Tuế Tuế nghẹn lại, vẻ mặt lập tức bối rối, ánh mắt né tránh, mặt đỏ đến tận vành tai, cô đứng ngây người không biết phải làm sao.
Anh tại sao lại lựa bao cao su!
Cô tưởng anh đang lựa kẹo singum hay gì đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu mà sớm biết như thế này, cô đã vờ như không quen biết anh, đỡ phải bị chị thu ngân cười trộm.
Nhưng may mắn thay Hứa Cận không có lấy cái nào cả.
“Anh đẹp trai, không lấy một hộp sao?” Chị thu ngân hóng hớt
“Thôi, hàng của tiệm cô không đủ, không có size của tôi.”
Hứa Cận ung dung, bình tĩnh như rất hay mua vậy, hoàn toàn không nghĩ tới Chu Tuế Tuế lúc này ngượng như thế nào.
Anh chính là cố tình trêu chọc Chu Tuế Tuế, cũng như đang ám chỉ với cô rằng, trong video của cô, kích thước bộ phận nào đó của anh đã bị thu nhỏ lại, yêu cầu cô phải sửa lại nó.
Nhưng anh cũng đánh giá Chu Tuế Tuế quá cao rồi, cô hoàn toàn không nhận ra điều anh đang ám chỉ, mà lại nghĩ theo hướng khác.
Ám chỉ rằng tối nay bọn họ sẽ có gì đó với nhau.
Bởi vì chuyện này, mà nguyên cả buổi tối Chu Tuế Tuế đều rất ngượng ngạo.
“Dép lê có vẻ hơi nhỏ, cậu mang tạm đi.”
Chu Tuế Tuế mở cửa, đưa cho Hứa Cận đôi dép của mình, bởi vì nghĩ rằng anh chỉ ở tạm một đêm thôi nên không mua đôi mới cho anh.
“Ừm.”
Hứa Cận không chú ý những tiểu tiết này, anh thay đôi giày thể thao ra rồi mang vào, đôi dép cao su lập tức biến dạng, căn bản là không mang được.
Chu Tuế Tuế cũng thấy được dép không vừa chân anh, cô bảo anh đợi một lát, rồi chạy vào phòng, tìm cho anh đôi dép dùng một lần ở khách sạn.
“Đây là dép đem về từ đợt thi đấu lần trước, cậu đổi sang đôi này đi.”
Cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện giày dép, Hứa Cận mới dời sự chú ý đến cách trang trí trong nhà của cô.
Vừa mới bước vào nhà là phòng ăn và nhà bếp, bên trong là phòng khách, ban công, hai phòng ngủ cạnh nhau, cách sắp xếp căn hộ hai phòng ngủ tiêu chuẩn.
Trên đường về, Chu Tuế Tuế có nói với anh rằng hiện tại cô đang sống một mình.
Cô mồ côi cha từ nhỏ, mẹ thì đi theo bạn trai, bây giờ bà đang ở đâu cô cũng không rõ, dù sao thì mẹ cô đã gần hai năm rồi chưa về nhà.
Đối mặt với Hứa Cận, Chu Tuế Tuế vốn đã hay căng thẳng nay còn ở một mình cùng anh thì càng mất tự nhiên hơn.
“Cũng muộn rồi, cậu, hay là cậu đi tắm đi, rồi nghỉ ngơi, tôi đi lấy chăn cho cậu.”
Chu Tuế Tuế mượn cớ chạy về phòng, tự mình chán nản.
Chết tiệt! Sao cô lại nói lắp cơ chứ!
Hứa Cận tự nhiên hơn cô nhiều.