Chu Tuế Tuế: [Nghe nói cậu sốt rồi, có sao không?]
Tin nhắn thứ hai cô còn chưa kịp soạn, Hứa Cận đã trả lời cô.
Hứa Cận: [Đói quá…]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy anh trả lời tin nhắn nhanh như vậy, có lẽ không có chuyện gì lớn, Chu Tuế Tuế cảm thấy mình lo chuyện bao đồng rồi.
Chu Tuế Tuế: [Đói rồi thì đi ăn cơm!]
Sau khi gửi tin nhắn kia đi, thì cô xuống tầng ăn cơm, không xem điện thoại, mà Hứa Cận cũng không còn trả lời cô.
Cho đến tận tiết tự học đầu tiên vào buổi tối, lúc làm một bài kiểm tra nhỏ môn vật lý, Chu Tuế Tuế không tìm thấy cây bút màu xanh dương của mình, mới nhớ ra hình như cây bút hôm trước Hứa Cận cầm là cây bút của cô.
Cô lại gửi tin nhắn cho anh, nhưng qua rất lâu sau, anh vẫn chưa trả lời.
Cô thử gọi điện qua Wechat cho anh, anh cũng không nghe.
Nhớ đến lời giáo viên nói ở phòng làm việc ngày hôm nay, nếu hôm nay hiệu trưởng đi họp, vậy thì Hứa Cận sẽ phải ở nhà một mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không phải anh sốt phát ngất rồi đấy chứ?
Chu Tuế Tuế đứng dậy, cầm điện thoại, giả vờ như có thầy cô đang tìm mình, ra ngoài như không có chuyện gì.
Sau khi xuống tầng, cô chạy thẳng ra cổng trường.
Bác bảo vệ nhận ra cô, cô chỉ nói là giáo viên nhờ cô về nhà lấy đề, bác bảo vệ đã ghi tên, để cô ra ngoài.
Hầu như ai cũng biết nhà cô hiệu trưởng ở khu đô thị Greenland Mansion, Chu Tuế Tuế chạy đến đó, phát hiện mình không biết rõ địa chỉ nhà, chỉ biết vội vàng gọi điện cho Hứa Cận.
Điện thoại vẫn không có người bắt máy.
Nhưng cô nhìn thấy có một người đang ra khỏi khu, người đó cúi đầu, đi rất chậm, lúc nào cũng lấy tay che miệng ho khan.
“Hứa Cận!”
Chu Tuế Tuế nhìn một cái là nhận ra anh, từ xa vẫy tay với anh, hét lớn.
Bảo vệ của khu thấy họ quen biết nhau, trên người cô còn mặc đồng phục, chắc là không phải ăn trộm gì đâu, nên để cô vào.
Chu Tuế Tuế chạy đến bên cạnh Hứa Cận, dù là dưới ánh đèn vàng vẫn có thể nhìn ra mặt anh đỏ như thế nào, mắt chớp liên tục, giống như không mở được.
"Mua thuốc giúp tôi." Hứa Cận nhỏ giọng nói, anh biết là cô.
Hiện tại anh rất choáng váng, mở mắt to ra một chút, hàng cây trước mắt anh như đang chuyển động, nhưng quay xung quanh anh rất nhiều vòng, khiến anh đứng không vững.
Vậy nên anh không dám mở mắt, tựa trên vai cô không muốn động đậy.
"Tôi đưa cậu đi bệnh viện!"
Anh vừa đến gần, Chu Tuế Tuế đã cảm nhận được người anh nóng như thế nào, tiếng ho của anh cũng khàn luôn rồi.
May thay là anh tự mình đi ra đến cổng, cô gọi một chiếc xe taxi, đưa anh đến thẳng bệnh viện.
Trên đường, anh vẫn luôn tựa vào vai cô, đầu óc nặng trĩu, không nói năng gì, thi thoảng nắm tay lại che trước miệng, cúi đầu ho khan.
Bệnh viện vào buổi tối không nhiều người, Chu Tuế Tuế đăng ký số cho anh, một lát sau thì được vào khám.
"Bệnh nhân phát sốt rồi, phải truyền hai bình nước, truyền xong thì về nhà nghỉ ngơi một đêm, ngày mai mà chưa hết sốt thì tới truyền thêm lần nữa.”
Bác sĩ vừa kê thuốc cho họ vừa nói, dáng vẻ nghiêm nghị, sau đó đưa bệnh án cho họ. "Đi thanh toán rồi lấy thuốc, lấy thuốc xong ra chỗ y tá để họ tiêm cho."