Gặp cậu mới nảy lòng tham

Chu Tuế Tuế cúi đầu xóa từng tin nhắn một, không chú ý Hứa Cận đang đứng trước mặt nên đụng phải anh.
 
“Xin lỗi.” Cô xin lỗi theo bản năng.
 
Hứa Cận đã nhìn cô rất lâu, nhưng mãi đến khi đụng phải, cô mới hoàn hồn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh có chút bất mãn: “Tôi gửi tin nhắn cho cô thì cô không thèm xem, giờ lại xem tin nhắn của ai đến say mê như này, đến cả đi đường cũng không chú ý?”
 
Chu Tuế Tuế nhìn thấy anh, liền lặng lẽ đem điện thoại nhét vào túi quần, rồi nói sang chuyện khác: “Cậu gọi tôi tới làm gì?”
 
Giữa trưa, anh không đi ăn cơm, còn gọi cô đến cổng sau trường học, anh không nghỉ trưa sao?
 
“Chu Tuế Tuế, thái độ của cô đối với tôi có thể đừng mỗi lần một kiểu được không, lúc cô ở nhà ngoan như vậy nhưng đến trường học thì...”
 

“Suỵt ——”
 
Hứa Cận còn chưa nói hết liền bị Chu Tuế Tuế chặn lại: “Chớ nói bậy bạ, bị người khác nghe được làm thế nào!”
 
Nói xong, Chu Tuế Tuế nhìn liếc chung quanh, xoay người đi về phía trường học trước, ý bảo Hứa Cận đi theo.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đi phía trước, Hứa Cận đi theo sau và cả hai lần lượt bước vào một lớp học trong tòa nhà văn phòng của trường.
 
Ngoài một vài bộ bàn ghế và tấm bảng đen trên tường, trên đầu chỉ có một chiếc quạt điện kiểu cũ.
 
“Khu văn phòng còn có phòng học sao?”
 
Hứa Cận khá ngạc nhiên, anh nghĩ rằng tòa nhà văn phòng chỉ toàn văn phòng của giáo viên.
 
Chu Tuế Tuế bình tĩnh hơn anh rất nhiều, và dễ dàng tìm thấy một chiếc giẻ lau. Có một bồn rửa ở góc của lớp học, và cô đi giặt giẻ lau, lau hai bộ bàn ghế rồi ngồi xuống
 
“Cái phòng học này do chúng tôi trước kia khám phá ra, và là nơi làm bài thi Olympic toán học. Có thể cậu chưa từng đến đây.”
 
Cô nói rất khéo léo.
 
Không phải có thể là anh chưa từng đến đây, mà là anh hoàn toàn không biết có chỗ này.
 
“Chậc chậc, học sinh giỏi như các cậu có nhiều chỗ học riêng tư thật.”
 

Hứa Cận đảo ngược hướng ghế, nhấc đôi chân dài lên và ngồi xuống, dựa vào lưng ghế, đặt mấy thứ trong tay xuống trước mặt cô: “Uống đi.”
 
“Cái gì?”
 
Chu Tuế Tuế nhìn cái ly kia thuận miệng hỏi một câu, lập tức uống một hớp.
 
Chỉ một ngụm thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức nhăn như khỉ, ngụm trà thảo mộc trong miệng, nhổ không được mà nuốt cũng không xong.
 
“Cậu nói là cậu bị nóng trong người. Trà thảo mộc tôi đặc biệt mua cho cậu. Ông chủ nói rằng sau khi uống hết cốc này, mười phút nữa mới có hiệu lực.”

Nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của cô, Hứa Cận không hiểu sao thấy rất tức cười.

Đắng vậy sao?
 
Chu Tuế Tuế thấy bộ dạng của anh như vậy, cô nhắm mắt nuốt một ngụm trà thảo dược trong miệng xuống, sau đó cầm đưa trà cho anh: “Cậu uống thử xem.”
 
“Tôi đâu có bị nhiệt đâu.”

 
“Cậu không uống thì tôi cũng không uống.” Chu Tuế Tuế ăn vạ với anh, nhưng Hứa Cận lại cho là cô đang làm nũng.
 
Anh cầm lấy ly trà, há miệng ngậm lấy ống hút.
 
Cứ tưởng chỉ là một cốc trà thảo mộc, dù thế nào đi nữa thì anh cũng không thể thay đổi sắc mặt, ai ngờ vừa uống vào miệng đã nôn ngay ra.

Lần này đến phiên Chu Tuế Tuế xem trò cười của anh, bụm cái răng bị đau mà cười rất vui vẻ.
 
“Cái quái gì vậy, tại sao nó đắng như vậy?” Điều này chỉ đơn giản là phá tan hiểu biết của anh về trà thảo mộc, trước đây cậu đã mua phải trà giả trong các cửa hàng tiện lợi?
 
“Giờ thì cậu đã biết nó khó uống như thế nào chưa?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận