Chu Tuế Tuế ra khỏi văn phòng ở trường cấp ba, chưa bao giờ tâm trạng cô phức tạp như lúc này.
Cô bị giáo viên chủ nhiệm gọi tới để thông báo rằng từ hôm nay trở đi, tất cả các cuộc thi cô đại diện cho trường đều bị hủy bỏ.
Thầy giáo chủ nhiệm giải thích rằng không muốn làm lỡ việc học của cô, muốn cô dồn tất cả tinh lực vào việc giành trạng nguyên tỉnh trong thời điểm chạy nước rút này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù thầy nói như vậy nhưng trong lòng Chu Tuế Tuế vẫn cảm thấy lí do thoái thác này có chút mâu thuẫn. Nhà trường từng nói đã giúp cô xin xét tuyển thẳng rồi, sao bây giờ lại muốn cô giành trạng nguyên tỉnh?
Thôi vậy, cứ cho là cô có thể bắt hai tay vào chuẩn bị đi.
Hơn nữa, không tham gia thi đấu cũng tốt, tiết kiệm được thời gian chạy đi chạy lại, Hứa Cận trước giờ luôn trốn học để đi cùng cô, bây giờ cũng không cần nữa.
Hôm nay là cuối tuần đầu tiên Hứa Cận học phụ đạo.
Anh dậy từ rất sớm, dọn dẹp phòng ngủ, còn tắm rửa một lượt, dày công sấy tóc, chính là để gây ấn tượng tốt với cô.
Đây là lần đầu tiên cô tới nhà anh, sau này có lẽ còn thường xuyên tới, lỡ như có hôm nào phụ đạo muộn, nói không chừng còn ngủ lại nhà anh, vì thế anh nhất định phải để lại ấn tượng tốt với cô.
Chải chuốt xong xuôi, Hứa Cận tới phòng khách chờ, giả bộ như đang đọc sách.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay cả Bành Lị cũng cảm thấy hôm nay anh không giống như bình thường.
Có điều bà rất hài lòng với sự nghe lời của con trai như này.
Còn mười phút nữa mới tới 9 giờ thì chuông cửa vang lên, Bành Lị đang ở phòng bếp chuẩn bị hoa quả, không rảnh tay nên bèn gọi Hứa Cận: “Con trai, có lẽ là mấy người Tống Hạo đến đấy, ra mở cửa giúp mẹ.”
Hứa Cận đã sớm không đợi được nữa, chạy ra cửa, khóe miệng bất giác nhếch lên, trưng ra bộ mặt cau có thường ngày mở cửa.
Anh vốn dĩ định lén lút chào hỏi Chu Tuế Tuế, nhưng không ngờ rằng bước vào lại là một nam, một nữ mà anh không quen biết.
“Chào hiệu trưởng.” Hai người đó lễ phép chào hỏi Bành Lị.
Bành Lị đặt hoa quả trên tay xuống bàn ăn, tiếp đón hai người họ: “Tống Hạo, Từ Vi, mau vào đây.”
“Hôm nay vất vả cho hai em rồi, nền tảng của thằng bé không tốt, hai em cứ từ từ, cô ở trên phòng làm việc, có chuyện gì gọi một tiếng là được.”
Sắc mặt Hứa Cận tối sầm lại nhìn hai người kia ngồi xuống.
Cô gái này có chút quen mắt: “Cậu có phải là bạn cùng bàn với Chu Tuế Tuế không?”
Từ Vi bị hỏi thoáng sững người, bắt gặp ánh mắt của Hứa Cận vội vàng né tránh: “Phải, chúng ta có gặp nhau một vài lần khi cậu qua lớp tôi.”
“Sao Chu Tuế Tuế không tới?” Anh trực tiếp hỏi.
Vấn đề này, Từ Vi và Tống Hạo quay sang nhìn nhau, đều tỏ vẻ không rõ ràng lắm: “Cái này có lẽ cậu nên hỏi hiệu trưởng, chúng tôi cũng không rõ lắm.”
Hứa Cận liếc nhìn phòng làm việc, suy nghĩ một lát rồi không nói gì nữa.
Một học sinh xuất sắc như cô, đến cả phụ đạo cho con trai cũng không nỡ.
Qua một buổi sáng, sắc mặt ba người phụ đạo ở phòng khách đều không tốt lắm.
Nền tảng Hứa Cận quá kém, đã ba tiếng trôi qua mà một chút kiến thức cũng không nhớ được, ngược lại khiến chính mình mệt tới mức không còn chút sức lực.
Anh đã rất cố gắng rồi.
Tại sao lúc nghe Chu Tuế Tuế giảng bài anh hiểu rất nhanh, đến lượt hai người này thì lại không hiểu?
Hứa Cận xếp lại sách đẩy lên bàn: “Cảm ơn hai người, chiều nay không cần tới nữa.”
Nếu như học mệt như thế mà cái gì cũng không học được, thế thì cái buổi phụ đạo này cũng không được gì, vì thế nên anh trực tiếp để Tống Hạo và Từ Vi đi về.
Sau khi hai người họ đi, Hứa Cận đi đến phòng làm việc, đứng dựa vào cửa.