Gặp cậu mới nảy lòng tham

Gõ gõ nói: “Chu Tuế Tuế giảng vài đề con đều hiểu, còn hai người họ giảng con không hiểu. Hoặc là mẹ gọi Chu Tuế Tuế tới, hoặc là đừng tìm người khác đến nữa.”
 
Bành Lị đang xử lí email, Hứa Cận đột nhiên nói như thế, bà sửng sốt một lúc mới phản ứng lại. 
 
“Con muốn Chu Tuế Tuế sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hứa Cận không nói gì nhưng ánh mắt hoàn toàn khẳng định.
 
Bành Lị giả vờ thu dọn đống tài liệu trên bàn, thờ ơ nói: “Con quen Chu Tuế Tuế từ khi nào vậy?”
 
“Em ấy là bạn gái của con.”
 
Câu nói của Hứa Cận khiến động tác Bành Lị khựng lại một lúc, sau đó kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh.
 
“Con, tại sao con lại có thể thẳng thừng thừa nhận, mẹ là hiệu trưởng, chuyện như này không phải con nên giấu sao?!” Bành Lị vừa tức giận vừa bất lực.
 

Một bên là con trai của mình, một bên là nhân tài của trường học, dù là bên nào yêu sớm cũng là điều mà bà không muốn thấy.
 
Thế nhưng họ lại trở thành một đôi, đây quả thực là họa vô đơn chí*.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*là vế đầu tiên của câu "hoạ vô đơn chí, phúc bất trùng lai" nghĩa là tai hoạ không đến một mình, phúc lộc không lại hai lượt.
 
Hứa Cận thấy không có gì sai, ngược lại còn kiêu ngạo. “Tại sao con phải giấu mẹ, không phải mẹ luôn muốn con làm quen với Chu Tuế Tuế sao? Hiện giờ chính là điều mẹ muốn rồi đó.”
 
Trước đây ở nhà, không ít lần bà nói muốn anh kết bạn cùng những bạn giỏi như Chu Tuế Tuế.
 
Bây giờ anh không chỉ là bạn của Chu Tuế Tuế mà còn là bạn trai, mẹ còn không hài lòng sao?
 
“....” Bành Lị không biết nói gì.
 
Đây thực sự là những gì bà hi vọng.
 
“Con khẳng định có thể hiểu những gì trò ấy dạy?”
 
“Chắc chắn!”
 
Bành Lị trầm mặc nhìn Hứa Cận một lúc lâu, cuối cùng nói: “ Thôi được, còn hơn một tháng nữa tới kì thi cuối kì, nếu lần đó thành tích của trò ấy hạ xuống, mẹ sẽ đánh chết con, sau đó còn khuyên trò ấy chia tay với con.”
 
“Mẹ, mẹ thực sự là mẹ ruột của con à?” Hứa Cận không còn gì để nói. 
 
Có người mẹ nào như thế không?
 
“Mẹ không quan tâm, một cô gái tốt như thế không thể bị hại bởi con được.” Bành Lị quả thực rất cưng chiều Chu Tuế Tuế.

 
Hơn nữa, cô đã hứa với Lục Quyên là sẽ chăm sóc chu đáo Chu Tuế Tuế.
 
Cho dù gần đây trong trường có rất nhiều lời đồn về Chu Tuế Tuế, cũng có rất nhiều email báo cáo gửi tới hộp thư hiệu trưởng, nhưng cô vẫn tin rằng Chu Tuế Tuế không phải loại người như thế.
 
Chỉ là cô không thể chịu được áp lực từ phòng giáo vụ, hủy bỏ tư cách tham gia các cuộc thi của Chu Tuế Tuế. 
 
Đây coi như là cho trường học và học sinh một lời giải thích, chỉ mong là Chu Tuế Tuế không vì thế mà nản lòng. 
 
Khi Chu Tuế Tuế nhận được cuộc gọi từ hiệu trưởng, cô còn đang edit video, edit được một nửa thì bị gọi đến khu đô thị Greenland Mansion.
 
Hứa Cận đã đứng đợi cô dưới khu nhà từ lâu, nhìn thấy cô, anh lập tức tươi cười.
 
“Chuyện gì xảy ra đây? Hiệu trưởng muốn em dạy phụ đạo cho anh?” Chu Tuế Tuế hoài nghi những gì mình nghe trong điện thoại, càng hoài nghi Hứa Cận, “cho anh?”
 
Cô thực sự không dám tin, anh thế mà lại chủ động học hành!
 
Hứa Cận không quan tâm cô nghĩ như nào, chạy đến ôm lấy cô.
 
“Đừng làm loạn!”

 
Chu Tuế Tuế vội vàng đẩy anh ra. “Lỡ như bị hiệu trưởng nhìn thấy thì sao…”
 
“Trông thấy thì trông thấy, anh đã nói với bà ấy rằng em là bạn gái của anh.” Hứa Cận không chịu buông cô ra, còn ôm cô chặt hơn.
 
“Cái gì? Anh, anh...”
 
Chu Tuế Tuế không biết lấy đâu ra sức lực, đẩy anh ra, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.
 
Nên trách anh trước hay nghĩ xem nên đối mặt với hiệu trưởng thế nào.
 
Anh ấy cũng quá ngang ngược rồi, cấp 3 yêu đương mà dám nói với gia đình, lấy đâu ra tự tin như thế? 
 
Hứa Cận không nhịn được phì cười. “Em sợ cái gì, mẹ anh cũng không nói không đồng ý, ngược lại còn lo lắng em bị anh lừa, còn nói nếu anh đối xử tệ với em thì sẽ đánh chết anh.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận