Hứa Cận sờ vào chỗ vừa bị đánh, vừa định lên tiếng giải thích, liền thấy Bành Lị thay đổi sắc mặt hoàn toàn nói chuyện với Tuế Tuế.
“Tuế Tuế, cô thấy cũng muộn rồi, đúng lúc cô có cuộc họp ở tòa thị chính, đi qua nhà con, thuận tiện đưa con về luôn được không?”
“Chuyện này...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Tuế Tuế liếc nhìn bài thi trên bàn, còn có câu hỏi Hứa Cận chưa trả lời, do dự một lát rồi nói: “Hiệu trưởng, con muốn giảng nốt câu này cho Hứa Cận rồi về ạ.”
Bành Lị thấy vậy, gật đầu, “Vậy được rồi, các con tiếp tục đi.”
Nói xong, bà đi về phía cửa, thay giày, lấy chìa khóa xe rồi đi ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, sợ Bành Lị còn chưa tới thang máy, Hứa Cận đã bế Chu Tuế Tuế lên, ôm vào lòng rồi đưa cô về phòng.
Cửa phòng đóng “rầm” lại, một giây sau Chu Tuế Tuế đã bị ném lên giường.
“Hứa Cận, chúng ta còn phải lên lớp...”
Chu Tuế Tuế vừa mới ngồi dậy, liền bị Hứa Cận đè xuống, hơn nữa anh đã cởi áo ra rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh không muốn lên lớp, anh muốn ở trên em.” Anh chưa bao giờ bày tỏ muốn cô trực tiếp đến vậy.
Trước kia khi ở nhà cô, hay ở trường, anh đều chỉ hỏi dò, nhưng lần này anh dùng giọng điệu vô cùng chắc chắn.
Xem ra hai tuần nay anh đã chịu đựng rất vất vả.
Hứa Cận giữ lấy bàn tay đang lộn xộn của cô trên đỉnh đầu, một tay giữ cô trên giường, nóng lòng hôn lung tung lên người cô.
“Đừng, đây là nhà anh, không biết hiệu trưởng Bành lúc nào sẽ về....”
Chu Tuế Tuế quay đi tránh nụ hôn của anh, hay nói chính xác hơn là anh đang dùng sức, cố ý muốn để lại dấu vết trên người cô.
“Anh đóng cửa rồi.”
Hứa Cận cố tình làm như thế.
Đã hai tuần nay anh không được gần gũi với cô, cuối tuần lại phải ở nhà học phụ đạo, vì để gây ấn tượng tốt với Bành Lị, Chu Tuế Tuế đã cấm anh ở qua đêm.
Nếu không để lại bất cứ dấu vết gì trên người cô, anh sẽ cảm thấy như không còn là bạn trai nữa.
“Nhưng mà anh vẫn chưa làm xong câu hỏi kia.” Cô đã nói với Bành Lị rằng hôm nay sẽ dạy anh nốt câu hỏi đó rồi.
“Xong việc với em, anh nhất định sẽ làm.”
Hứa Cận đứng dậy bảo đảm với cô, nói xong liền cởi quần áo của cô ra.
Anh đặt việc làm tình và làm bài lại với nhau, làm sao Chu Tuế Tuế có thể tin đây?
“Anh làm câu hỏi đó trước đi, chỉ cần anh làm ra đáp án, anh muốn gì em cũng đồng ý, được không?” Cô giữ chặt quần áo, bàn điều kiện với anh.
Hứa Cận dùng ít sức lực đi, đối diện với cô, chau mày, giống như đang suy xét lời đề nghị đó.
Hai người trầm mặc một lúc, Hứa Cận vén nhẹ áo cô lên, cách nội y sờ vào bầu ngực mềm mại của cô, khàn giọng nói: “Có thật là cái gì cũng được không?”
Ánh mắt anh lóe lên vẻ gian xảo, yết hầu không ngừng chuyển động, bộ dạng như muốn nuốt sạch cô.
Chu Tuế Tuế bỗng cảm thấy hối hận, lời nói ban nãy thốt ra quá nhanh, hiện tại rút lại có kịp không?
“Dậy làm bài.”
Hứa Cận cong môi cười, không cho cô cơ hội đổi ý, tự mình nhặt quần áo cô lên, kéo cô dậy.