Hứa Cận tiễn Chu Tuế Tuế về đến dưới nhà, sau khi nhìn cô lên lầu, anh vẫn chưa đi ngay.
Anh cũng không biết tại sao bản thân không muốn đi.
Có lẽ là muốn thử vận may, xem xem mặt mũi bác Chu như thế nào, hoặc có thể là do Chu Tuế Tuế không ở cùng, anh làm gì cũng không có hứng thú, đến nhà cũng lười về.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Cận tìm đại một quán ăn ở gần công viên Hoa Nam ăn chút gì đó.
Ngay lúc cầm điện thoại tính gọi cho đám nhóc mập hỏi thử xem có muốn đi đánh bóng rổ không, vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Chu Tuế Tuế cùng mẹ đi xuống lầu.
Chu Tuế Tuế đi bên trong, anh nhìn không rõ lắm, chỉ nhìn rõ bác Chu ở bên cạnh mặc một chiếc váy dài, trên vai khoác một chiếc áo khoác lông chồn.
Nhìn cách họ trang điểm, có thể là đi dự một bữa tiệc khá quan trọng.
Thôi bỏ đi, Chu Tuế Tuế nói không sai, tối nay không thích hợp để anh lên nhà.
Hứa Cận nhìn Chu Tuế Tuế lên xe rời đi, anh mới cảm thấy mình chờ ở đây cũng không có tác dụng gì nên đành tìm người đi chơi bóng cùng.
Từ lúc về nhà tới giờ, Chu Tuế Tuế vẫn chưa biết mình cần đi đâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô vừa về nhà, Lục Quyên mẹ cô đã kêu cô đi thay bộ váy mà hôm qua họ vừa mua, lại còn trang điểm, uốn tóc cho cô, kêu cô xỏ giày cao gót, xịt nước hoa.
Với cô mà nói, đây là lần đầu tiên cô ăn mặc như này.
Ăn mặc trang trọng như vậy, khiến Chu Tuế Tuế càng chắc chắn, hôm nay có chuyện tốt liên quan đến nhà họ.
Nhưng cho đến khi tới chỗ hẹn, cô mới biết, hôm nay không có chuyện tốt nào liên quan đến nhà họ cả, chỉ là Lục Quyên đưa cô đi xã giao mà thôi.
Một bữa tiệc trong phòng riêng đã được bao.
Bảy tám người trạc tuổi mẹ cô, mấy người đàn ông giày da áo vest đã ngồi trước, bọn họ trò chuyện vui vẻ, chén chú chén anh.
Thấy hai mẹ con cô đi vào, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về hai người họ, tùy tiện đánh giá.
Lục Quyên thấy vậy, khuôn mặt vốn không có cảm xúc, ngay lập tức đổi thành nụ cười tự nhiên, chào hỏi mọi người trong phòng.
"Thật xin lỗi mọi người, giới thiệu với mọi người, đây là Tuế Tuế con gái tôi, nó vừa tan học, tôi đón nó qua đây nên đến hơi muộn, tôi tự phạt một ly."
Lục Quyên vừa chào hỏi, vừa đẩy Chu Tuế Tuế lên phía trước.
Chu Tuế Tuế có hơi không hiểu tình huống trước mắt, chỉ có thể mặc cho Lục Quyên đưa cô đi chào hỏi những người trong phòng.
Người đầu tiên chào hỏi, là một người đàn ông đầu hói mặt dài, một thân âu phục màu xanh thẫm.
"Đây là chú Phương của con, cũng là bạn trai của mẹ, Tuế Tuế, mau chào hỏi đi."
"Con chào chú Phương, con tên Chu Tuế Tuế."
Chu Tuế Tuế vừa nghe người trước mặt này là bạn trai của mẹ, chút căng thẳng lúc mới vào cửa cũng vơi đi đôi chút.
Nếu đã là bạn trai của mẹ, vậy bữa tiệc ngày hôm nay không chừng giống như cô đã đoán.
Cho dù không phải đính hôn, Lục Quyên đưa cô đến đây, vậy cũng coi như là hay bên gia đình gặp mặt rồi, cũng chỉ là ăn bữa cơm, cô không việc gì phải căng thẳng cả.
Chỉ là, tại sao người nhà họ Phương đều là các chú vậy, lại còn đều mặc âu phục.
Chẳng trách Lục Quyên cho cô ăn mặc sang trọng như vậy.
"Tuế Tuế lớn lên giống mẹ quá, đẹp giống mẹ nhỉ, chú mời con một ly." Trên bàn tiệc có người muốn mời rượu Chu Tuế Tuế.
Chu Tuế Tuế liếc nhìn Lục Quyên, cứ nghĩ bà sẽ đứng ra ngăn cản giúp.
Bữa tiệc như này, những người biết cô vẫn là học sinh cấp ba, sẽ không để cô uống rượu chứ?
Nhưng Lục Quyên không những không ngăn cản giúp cô, trái lại còn đem một ly rượu nhét vào tay cô. "Tuế Tuế, đi uống với chú Tần một ly, mạnh dạn lên, đi đi."
Nói xong, Lục Quyên còn bồi thêm một nụ cười: "Trẻ con không hiểu chuyện, mong Tần tổng đừng để ý."
Chu Tuế Tuế bị mẹ đẩy đến nước này, cô cũng không thể không đứng ra, đi đến chỗ đối phương, lễ phép cụng ly với họ, sau đó một hơi uống hết ly rượu vang.
Có thể là do cô vừa uống một hơi hết ly rượu, nên mấy người trên bàn tiệc lần lượt tán thưởng cô, làm Chu Tuế Tuế có chút ngơ ngác.
Không được uống hết sao? Cô không hiểu mấy quy tắc trên bàn tiệc này cho lắm.
Đúng lúc muốn quay người về chỗ cũ để ngồi, lại có người đứng dậy, tay cầm một bình rượu đã mở sẵn, rót cho cô thêm một ly.
"Tuế Tuế, uống một ly với chú nào."
Chu Tuế Tuế thấy vậy, lại nhìn sang Lục Quyên, thấy bà chỉ nhìn chằm chằm cô không nói, cũng hiểu mình nên làm gì.
Một ly rồi lại một ly, đến khi mời hết một vòng mấy người trên bàn, cô mới được ngồi xuống.
Tám ly rượu vang, với người khác thì không tính là bao, nhưng với Tuế Tuế thì thật sự rất khó chịu.
Sau khi uống xong, cô chỉ cảm thấy lồng ngực khó thở, đầu óc choáng váng, mọi thứ trong mắt đều nặng dần, mũi thở ra đều là mùi rượu.
May sao sau khi uống hết một vòng, không còn ai tìm cô mời rượu nữa, nếu không chắc chắn cô sẽ chịu không nổi.
Cũng không biết bữa cơm này kéo dài bao lâu, bấy giờ Chu Tuế Tuế mới phản ứng lại, quên mất thời gian.
Đến cuối cùng, Lục Quyên phải đến gọi cô dậy, bà còn kêu cô ra ngoài.
"Nhìn rõ chưa? Con bé thật sự rất giống, phải nói là giống y đúc như trong video."
Chu Tuế Tuế chậm chạp bước theo sau đám người đó, trong mơ hồ, cô loáng thoáng nghe được hai người phía trước đang nói chuyện về video gì đó.
Hai người họ còn liên tục quay đầu nhìn cô, nhưng cô của giờ phút này đã say rồi, không nghĩ được gì nữa.
Tại cửa nhà hàng.
Lục Quyên gọi một chiếc xe cho cô, sau khi nhét cô vào xe, nói với bác tài xế: "Đưa nó về công viên Hoa Nam."
Lúc cửa xe chưa đóng lại, Chu Tuế Tuế còn mơ màng hỏi mẹ một câu: "Mẹ, mẹ không về nhà sao?"
Nhưng Lục Quyên không để ý đến cô, trực tiếp đóng cửa lại, sau đó quay lại tiếp tục nói cười uống rượu với mấy người kia.
Chu Tuế Tuế của lúc này, tâm trạng không thể dùng lời để diễn tả, cũng không biết là kiểu tâm trạng gì.
Nói khó chịu thì cũng không đến mức đó, dù sao mẹ đối xử với cô lạnh nhạt quen rồi, nhưng dù sao cũng có chút tức giận.
Vì chuyện tối nay bà để cô uống rượu.
Bây giờ cô cực kỳ khó chịu.
Kéo cửa sổ xuống, làn gió lạnh tràn vào trong xe đem theo mùi rượu trên cơ thể cô tản ra, khiến cô cảm thấy không còn cảm giác ngột ngạt như vừa nãy nữa.
"Bác tài, đi đến khách sạn G.Garden." Đột nhiên Chu Tuế Tuế lên tiếng.
Cô cũng không nhớ tại sao mình muốn đi tìm Hứa Cận, nhưng dù thế nào cũng nhất định phải đi.
Lúc Chu Tuế Tuế gọi điện thoại, Hứa Cận đã ngủ rồi, anh bị tiếng nhạc chuông điện thoại làm thức giấc.
Cô nói cô ở dưới tầng, anh liền thay bộ quần áo rồi chạy xuống.
Xuống đến dưới tầng.
Chỉ thấy một cô gái trẻ, mặc chiếc váy màu đỏ sẫm, chân đeo đôi tất đen cùng đôi giày cao gót đang đứng trong gió lạnh, cúi thấp đầu, giống như đang chờ ai đó.
"Tuế Tuế?" Hứa Cận chạy tới bên cạnh cô, hỏi một cách thăm dò.
Chu Tuế Tuế nghe thấy tiếng gọi liền ngẩng đầu, vừa nhìn thấy là anh, cô liền vội vàng chạy tới ôm eo anh, vùi mình vào trong áo khoác của anh.
"Đúng là em thật rồi!" Hứa Cận đứng ngây người tại chỗ một lúc.
Nhìn thấy đôi vai trần của cô, anh nhanh chóng cởi áo khoác của mình khoác lên cho cô: "Sao em lại mặc thế này, áo khoác của em đâu?"
Anh nhớ hôm nay lúc xuống tầng có thấy cô mặc áo khoác.
"Mẹ em không cho em mặc áo khoác."
Chu Tuế Tuế vẻ mặt say mèm, cằm tựa vào ngực anh, ngẩng đầu nhìn anh rồi cười ngây ngốc.
Trước khi cô bước vào bữa tiệc, Lục Quyên đã đem áo khoác cô đi rồi.
Chắc là đưa cho nhân viên ở đó giữ hộ, sau đó lúc về vì cô uống nhiều nên quên mất việc phải đi lấy lại áo khoác.