Hứa Cận đứng ở cuối giường, ngắm nhìn Chu Tuế Tuế bị anh bắn đến nỗi dấu vết khắp người, mà không biết phải làm thế nào.
Vừa rồi anh mới làm cái gì nhỉ?
Tại sao trên người cô lại có màu xanh đen, còn có chỗ rách da chảy máu, là anh làm sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tuế Tuế…” Anh muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.
Chu Tuế Tuế bị anh làm cho chóng mặt, cũng bị rượu trong người làm mất đo lý trí, đến nỗi đầu óc choáng váng.
Cô chỉ biết, trên người vừa nhớp nháp vừa khó chịu, lại còn nồng nặc mùi rượu.
Cô muốn đi tắm.
Chu Tuế Tuế chống người leo xuống giường, lúc này cô mới thấy rõ dáng vẻ bây giờ của mình.
Khắp người đều là tinh dịch mà anh bắn ra, trên mặt, trên tóc, cả những cánh hoa hồng ở trên giường đều có.
Không phải ngày an toàn của cô, cho nên anh đều bắn ra bên ngoài sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Cận thấy cô đang xem những dấu vết trên giường, anh rất sợ cô sẽ tức giận, anh liền lập thừa nhận sai lầm của mình: “Tuế Tuế, xin lỗi, vừa nãy là anh đã quá bốc đồng.”
Chu Tuế Tuế ngẩng đầu nhìn anh, mệt đến mức mắt không thể nào tập trung, chỉ dựa vào cánh tay đang duỗi ra của anh: “Hứa Cận, em muốn đi tắm.”
“Anh bế em đi!”
Hứa Cận giống như tìm được cơ hội chuộc tội, vội vàng bế cô lên, bước vào phòng tắm.
Trong phòng tắm.
Bồn tắm thông minh bơm đầy nước thì tự động dừng lại, nhiệt độ nước luôn không đổi, nên bọn họ có thể tắm trực tiếp.
Hứa Cận đỡ cô, giúp cô rửa sạch những dấu vết trên cơ thể, mới đặt cô vào bồn tắm, sau đó anh cũng bước vào, cùng ngâm mình với cô.
Chu Tuế Tuế cứ luôn nhắm mắt, để anh tắm giúp cô, trong bồn tắm, cô vẫn như cũ dựa vào lòng anh, để anh giúp cô gội đầu tắm rửa.
Lúc giúp cô vệ sinh, cô vẫn không lên tiếng, chỉ có chạm vào núm vú trên ngực cô, cô mới phát ra một tiếng rên nhẹ vì đau đớn.
Chỗ đó bị anh cắn đến rách da rồi, tuy rằng chỉ có một chút, cũng không còn chảy máu nữa, nhưng khi chạm vào thì sẽ đau.
Hứa Cận ân hận đến không chịu được, hận không thể giết chết bản thân.
Anh kiên nhẫn giúp cô gội đầu và tắm, đến khi rửa sạch toàn bộ mùi rượu trên người cô, lau khô tóc xong mới bế cô nằm xuống.
Những chuyện anh làm, giống như một giấc mơ đối với Chuu Tuế Tuế, khiến cô hoàn toàn trở nên mơ hồ.
Có lẽ là lo lắng cho cô, nên Hứa Cận cả đêm không ngủ được, thức dậy không biết bao nhiêu lần, muốn xem cô có cần gì không.
Nhưng Chu Tuế Tuế ngủ một mạch đến buổi chiều ngày hôm sau mới dậy, còn ngủ cực kỳ ngon.
“Cuối cùng em cũng dậy rồi, muốn ăn gì không, anh đi mua.”
Hứa Cận đã mặc quần áo xong từ sớm, ngồi trên sô pha yên lặng đợi cô dậy, như thế khi cô tỉnh lại, anh có thể lập tức đi mua thức ăn cho cô.
Cả ngày rồi anh không ăn, đã đói đến sắp chết rồi.
Chu Tuế Tuế cứ nhìn lên trần nhà, hồi lâu cũng không đáp lại, đến khi Hứa Cận đi tới hôn lên trán cô, cô mới chầm chậm nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua.
“Váy của em còn mặc được không?” Câu cô mở miệng nói đầu tiên chính là hỏi câu này.
Nếu như có thể mặc, cô sẽ lập tức cùng anh rời khỏi đây.
Hứa Cận liếc mắt nhìn chiếc váy anh để trên ghế, xấu hổ gãi đầu: “Anh vẫn nên ra ngoài mua cái khác cho em, tiện thể anh lấy áo khoác cho em, bên ngoài rất lạnh.”
“Nhưng em có thể đợi anh một chút được không?”
Anh đã dậy rất lâu, anh vẫn không ra ngoài, bởi vì sợ cô đột nhiên tỉnh dậy không tìm thấy anh sẽ sợ hãi.
Cái gì anh cũng nghĩ đến rồi, Chu Tuế Tuế còn phải lo lắng chỗ nào?
Cô gật đầu, dặn anh nhanh quay lại.
Hứa Cận xuống lầu, dựa theo phong cách ăn mặc thường ngày của cô, mua cho cô một chiếc váy khác.
Lúc ở trước cửa tiệm đồ lót, anh đỏ mặt do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn gắng gượng đi vào, ai bảo tối hôm qua là anh xé hết đồ lót của cô chi.
Sau khi mua váy và đồ lót xong, anh chạy về nhà lấy áo khoác của mình, sau đó vội vàng trở về khách sạn.
Thời gian không đến một tiếng anh đã trở lại, nhìn dáng vẻ thở không ra hơi của anh, Chu Tuế Tuế liền biết chắc chắn anh đã luôn chạy suốt quãng đường.
“Thật ra anh không cần gấp gáp như vậy đâu, em không có quần áo chỗ nào cũng không đi được, sẽ phải ở trong khách sạn.” Cô cười.
Tâm trạng của Hứa Cận không được thoải mái như cô.
Anh bước đến trước mặt cô, cởi bỏ áo choàng tắm trên người cô, nhìn thấy vết thương trên ngực, anh lại tự trách mình.
“Tuế Tuế, anh xin lỗi, không cẩn thận mà làm em bị thương rồi, hay là em đánh anh một trận, hoặc cắn anh một cái đi, anh tuyệt đối sẽ không kêu đau.”
Từ những thứ anh đã mua đem về, Hứa Cận lấy ra thuốc mỡ để xoa vết thương và thuốc xịt để thúc đẩy lưu thông máu cùng loại bỏ máu bị ứ đọng, vừa chuộc tội vừa phải bôi thuốc cho cô.
“Không sao, ai bảo bạn trai của em lợi hại chứ.”
Chu Tuế Tuế nhìn thấy tâm trạng nặng nề của anh lúc này, liền nói đùa với anh vài câu.
Thật ra cô cảm thấy việc này thật sự không có gì, khi tình cảm quá sâu đậm, có lúc sẽ rất khó kiểm soát.
“Tuế Tuế!” Hứa Cận thực sự đã rất yêu cô rồi.
Anh thầm thề rằng, sau này cho dù là như thế nào cũng sẽ không làm tổn thương cô, bất kể là anh hay là người khác.
“Sau này dù là ăn cơm với gia đình, cũng phải cố gắng không uống rượu, em uống nhiều rồi, anh không ăn sạch được.” Anh cũng nhân tiện nhắc nhở cô với giọng điệu giễu cợt.
“Ưm.”
Chu Tuế Tuế không nói chuyện hôm qua với anh, bởi vì đến bản thân cô cũng không thể nào hiểu được.
Anh đút thuốc cho cô xong, sau khi hai người ăn xong ở khách sạn, bọn họ liền trả phòng rồi rời đi.
Hứa Cận đưa cô trở về và cùng cô lên lầu.
Anh nhất định muốn lên lầu, chính là muốn chào hỏi Lục Quyên, nhưng Lục Quyên vốn dĩ vẫn chưa trở về, anh lại uổng công rồi.
“Thôi vậy, sẽ có cơ hội mà.”
Chu Tuế Tuế cũng có chút thất vọng, tối qua cô uống thành thế kia, Lục Quyên thực sự có thể để quên cô ở nhà một đêm, cũng không trở về thăm lấy một lần sao?
“Anh trở về đi, ngày mai em đến nhà anh dạy bù.”
Sau khi tiễn Hứa Cận xong, Chu Tuế Tuế lấy điện thoại gọi cho Lục Quyên.
Gọi được rồi, nhưng đầu dây bên kia không bắt máy.
Cô lại tiếp tục gọi thêm hai lần nữa, vẫn gọi được nhưng không ai bắt máy, có vẻ như Lục Quyên cố ý không bắt máy rồi.
Không chỉ vậy mà suốt hai tuần sau đó, Lục Quyên cũng không có bất kỳ một tin tức nào, cũng không về nhà.
Trong lúc Chu Tuế Tuế cho rằng có thể Lục Quyên lại chạy ra nước ngoài rồi, cuộc sống của cô lại trở về như lúc trước, vào ngày sinh nhật của cô, Lục Quyên lại gửi cho cô một tin nhắn.
Lục Quyên: Tối mai tan học ở nhà đợi mẹ, mẹ cùng ăn sinh nhật với con.
Nhận được tin nhắn của Lục Quyên, Chu Tuế Tuế có chút tức giận.
Dựa vào đâu mà bà vẫn luôn như thế, đến hỏi cũng không thèm hỏi cô có rảnh không, đã thay cô sắp xếp thời gian.
Hơn nữa, cô đã nói với Hứa Cận, tối nay sẽ cùng anh đón sinh nhật.
Chu Tuế Tuế: Không cần đâu, con đã tự có sắp xếp cho tối nay rồi.