Sau khi Chu Tuế Tuế gửi tin nhắn xong cho Hứa Cận, chiếc xe liền dừng lại.
Cô cùng Lục Quyên bước vào một cửa hàng rất cao cấp: “Tôi là bà Phương đã hẹn trước hôm nay, đồ tôi muốn đã đem đến chưa? Mặc vào cho nó rồi tạo kiểu đi.”
“Bà Phương, đồ bà muốn đã chuẩn bị xong rồi, mời qua bên này.” Người bán hàng mặc bộ trang phục công sở màu đen dẫn họ vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Tuế Tuế vừa bước vào, chưa kịp hiểu sắp làm gì thì liền bị hai nhân viên khác kéo đi.
Bọn họ gội đầu, tỉa lông mày, trang điểm cho cô, còn mang một bộ quần áo mặc vào cho cô, toàn bộ đều thể hiện rất chuyên nghiệp.
Thật sự mười tám năm rồi Chu Tuế Tuế mới biết, thì ra mẹ cô giàu đến như thế, lại có thể tận hưởng loại hình phục vụ này, vậy tại sao bà lại bảo cô phải xin ông nội chi phí sinh hoạt làm gì chứ?
Hai người ở trong cửa tiệm gần hết một tiếng đồng hồ, lúc đi ra, cô đã không còn dáng vẻ học sinh vừa nãy nữa.
“Mẹ, con nhất định phải mặc thành như vậy sao?”
Chu Tuế Tuế cảm thấy kỳ quái, tuy rằng cô là nhân vật chính đêm nay, nhưng cũng không cần phải ăn mặc hở hang như vậy chứ?
Cô mặc một chiếc váy ngắn tua rua màu trắng bạc, vai và lưng lộ ra ngoài, váy chỉ che được đùi, hơn nữa tối nay không có tất, khiến cô cảm thấy rất bất an.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Con lớn rồi, đến lúc thay đổi phong cách, cảm nhận một chút thế giới của người lớn, đi thôi.”
Lục Quyên cũng thay một chiếc váy bó sát màu đỏ, phía trên khoác một chiếc áo khoác lông chồn màu trắng, tóc búi cao, hoàn toàn giống như một quý cô.
Cũng giống như lần trước, vẫn là chỗ đó, vẫn là cái hội quán đó.
Chiếc áo khoác dài duy nhất mang lại cho Chu Tuế Tuế cảm giác an toàn cũng bị Lục Quyên cởi ra.
Gian phòng được đổi sang một phòng khác, lúc bước vào cửa, Chu Tuế Tuế còn thông minh nhớ được số phòng.
Bên trong, quả nhiên vẫn là những người đàn ông mặc áo vest mang giày da lần trước.
“Nhân vật chính Tuế Tuế của chúng ta đã đến rồi, mau ngồi, cháu chính là nhân vật chính của tối nay.” Phương Đằng Vân bước đến, chen vào giữa hai mẹ con họ, dang hai tay ra định ôm lấy bọn họ.
Chu Tuế Tuế bị ông chạm vào vai, theo bản năng cô rút vai lại, trực tiếp né tránh.
Phương Đằng Vân thấy vậy, gương mặt có chút lúng túng, nhưng cũng không nói gì.
Sau khi ngồi vào chỗ, bọn họ bắt đầu uống rượu.
Chu Tuế Tuế đã hứa với Hứa Cận tối nay không uống rượu, nói gì cũng không uống, đến cả Lục Quyên nói cũng không lay động được cô.
Mấy người muốn cô uống rượu bị mất thể diện, sắc mặt đều không tốt.
Khi không khí đang trở nên căng thẳng, ngoài cửa lại có một người đàn ông trung niên mặc vest bước vào.
Dáng vẻ của người đàn ông này dường như có địa vị khá cao, ông vừa bước vào, những người đang ngồi đều đứng dậy, chào hỏi ông ấy: “Chủ tịch Hứa”.
Chu Tuế Tuế thấy tất cả mọi người đều nhiệt tình chào đón người đàn ông mới đến, lúc này cô mới hiểu, hóa ra ông mới là nhân vật chính của tối nay, chứ không phải cô.
Sau khi mọi người chào hỏi xong, Lục Quyên mới ngồi xuống, Chu Tuế Tuế cúi người, lấy tay che miệng nói: “Mẹ, con muốn về trước.”
Lục Quyên thấy vậy, nắm lấy tay cô, cười với cô: “Đừng gấp, đợi bánh kem lên rồi, thổi nến xong rồi đi.”
Nói xong, cô không biết từ lúc nào bà đã gọi đến một bình nước cam tươi được vắt sẵn, rót vào ly của cô, bảo cô uống.
Ánh mắt này khiến Chu Tuế Tuế sửng sốt, đây thực sự là một sự dịu dàng hiếm có.
Chu Tuế Tuế buộc phải tiếp tục chờ.
Cô vừa uống nước ép trái cây vừa gửi tin nhắn cho Hứa Cận, bên tai còn nghe chuyện công việc đang được bàn bạc trên bàn ăn.
Bữa tiệc tối nay đại khái là Phương Đằng Vân bạn trai của mẹ cô muốn cùng giám đốc Hứa người đến sau đó bàn chuyện làm ăn, cho nên mới tổ chức buổi tiệc tối nay.
Vị chủ tịch Hứa đó mới đầu tư vào một bệnh viện tư nhân, bệnh viện cần một lượng lớn thiết bị y tế tinh vi, mà Phương Đằng Vân lại có trong tay một số thiết bị y tế ông cần.
“Chủ tịch Phương, thiết bị y tế này tám chín triệu, nếu cuộc làm ăn này thành rồi, thế nào cũng lên đến một trăm triệu, có phải anh nên thể hiện một chút không.” Một người đàn ông nói đùa.
“Điều đó là đương nhiên rồi.” Phương Đằng Vân không nghĩ đã lập tức trả lời. Giống như sớm đã chuẩn bị xong biểu hiện rồi.
Nói xong, ông quay đầu nhìn về phía Chu Tuế Tuế đang ngồi.
Những người khác thấy vậy, cũng đều chuyển sự chú ý sáng phía Chu Tuế Tuế.
Lúc này Chu Tuế Tuế đang cúi đầu gửi tin nhắn cho Hứa Cận, nên không chú ý đến sự thay đổi trên bàn rượu.