“Dù cho có thế nào đi chăng nữa thì không phải vẫn là mỗi người một phần hay sao?”
“Hahaha, chủ ý của lão Tần quả không tồi.”
“Hừm, quý bệnh viện còn có cổ đông khác, thành thật mà nói tôi cũng không muốn bán cái phần ấy đâu.” Phương Đằng Vân cười phụ họa nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở đây ngoài trừ Phương Đằng Vân cùng hai mẹ con Lục Quyên ra, tất cả mọi người đều chính là cổ đông trong bệnh viện, mối quan hệ giữa họ cũng rất thân thuộc, vô cùng ăn ý.
Ai nói cái gì, mọi người liền hiểu được trong nháy mắt.
Kể cả Lục Quyên.
Chỉ có Chu Tuế Tuế còn đơn thuần không biết chuyện gì đang xảy ra, cô chỉ biết là đề tài mà mọi người đang nói chuyện trên bàn rượu hình như đã thay đổi.
“À… Ai lên trước?”
Những người đàn ông quay lại nhìn nhau, cư xử khách sáo.
“Giám đốc Phương lên trước đi, dù sao về sau chúng ta cũng là người một nhà mà, không phải sao, bây giờ nhân dịp nếm thử một chút, về sau lại không còn cơ hội mất.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bọn họ cũng không ngốc, làm loại chuyện này, nếu như có sự cố gì xảy ra, người đầu tiên chắc chắn sẽ gặp phải xui xẻo.
“Nếu đã là ý tốt của giám đốc Tần, tôi sẽ không khách khí nữa.”
Phương Đằng Vân biết vì sao họ cho mình vị trí đầu tiên, nhưng bởi vì chuyện con cái, chút mạo hiểm này có là gì.
Huống chi, loại chuyện này bọn họ đã trải qua không biết bao nhiêu lần rồi?
Phương Đằng Vân nâng ly rượu hướng về phía bàn của mọi người ý bảo nâng ly, sau đó đưa mắt nhìn Lục Quyên, đưa ly rượu lên uống một ngụm hết sạch.
Lục Quyên nhận được tín hiệu phải đến bàn rượu của những người kia, quay người cúi đầu xuống cầm lấy điện thoại của Chu Tuế Tuế, nói: “Uống hết ly nước trái cây này xong, đi với mẹ ra chỗ này một chút.”
“Dạ? Vâng.”
Chu Tuế Tuế sửng sốt một chút, cứ tưởng sắp được đi rồi, vội vàng uống nhanh ly nước trái cây ở trên bàn.
Thời điểm đứng dậy hướng ra cửa, Lục Quyên nắm lấy cánh tay của cô, đưa cô vào căn phòng phía bên trong.
Chu Tuế Tuế nghi hoặc, quay đầu nhìn Lục Quyên một cái.
Phía trước họ là bức tường, rốt cuộc bà ấy muốn đưa mình đi đâu?
Thật không thể ngờ được, đằng sau bức tường được trang trí vô cùng trang hoàng lại che giấu một cánh cửa.
Đẩy cửa ra, bên trong hoàn toàn là một căn phòng khác, một căn phòng trông giống như khách sạn.
Có giường, có sofa, có phòng tắm.
“Mẹ… Con”
Chu Tuế Tuế muốn nói cái gì đó, đột nhiên hai chân bỗng mềm nhũn, từ từ ngã xuống.
Lục Quyên đỡ cô, đưa cô lên giường.
Bà ngồi ở trên giường, vuốt ve mái tóc trước trán của Chu Tuế Tuế, tâm tình có chút phức tạp, thì thào: “Tuế Tuế, con đã lớn hơn rồi, sinh nhật vui vẻ.”
Nói xong, Lục Quyên đứng dậy sửa sang lại váy vóc, vẻ mặt ngay lập tức thay đổi thành biểu cảm tươi cười mà bà luyện tập mấy ngày nay, định bước đi ra ngoài.
Chu Tuế Tuế còn sót lại chút ý thức, chỉ là toàn thân vô lực, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng khó.
Cô biết rằng có lẽ mình bị bỏ thuốc, hơn nữa việc này mẹ cũng biết.
Đối mặt với việc có thể sẽ xảy ra chuyện vào bất cứ lúc nào, Chu Tuế Tuế càng hiểu rõ hơn bao giờ hết.
Cô nhìn Lục Quyên đang đứng trước mặt mình, dùng hết sức, khẽ hô. “Mẹ…”
Cô hy vọng Lục Quyên sẽ quay đầu, mang cô đi theo, nhưng cuối cùng bà vẫn không làm vậy.
Lục Quyên xoay người đi ra ngoài, trong khoảnh khắc cánh cửa khép lại, Chu Tuế Tuế tinh tường nghe được âm thanh chúc phúc bên ngoài truyền đến. “Giám đốc Phương may mắn thật, hai mẹ con…”
Nói đến đây, cửa khép lại, không nghe được bất cứ âm thanh nào ở bên ngoài.
Cách âm ở hội quán này quả thực rất tốt!
Khoảnh khắc bóng dáng của Lục Quyên biến mất sau cánh cửa, Chu Tuế Tuế liền trở nên hoảng loạn, cảm giác sợ hãi bao phủ khắp cơ thể.
Sắc mặt cô trắng bệch, toàn thân lạnh như băng, mở to hai mắt, ánh mắt khó có thể giấu được nỗi tuyệt vọng.
Chu Tuế Tuế cố gắng dằn xuống nỗi sợ hãi sâu thẳm trong nội tâm, dùng chút sức lực cuối cùng mở khóa vân tay điện thoại di động, trước tiên muốn nói chuyện này cho Hứa Cận.
Tầm mắt đã dần trở nên mơ hồ, cô không nhìn rõ màn hình, chỉ có thể mơ hồ thấy cái nút gửi đi màu xanh biếc, cô tùy tiện gõ lên bàn phím vài cái sau đó nhấn nút gửi đi.
Chính cô cũng không biết mình đã gửi cho Hứa Cận cái gì, chỉ là ấn lung tung trên bàn phím rồi nhấn gửi đi.
Ngón tay dần trở nên vô lực, đến mức không kìm được run rẩy, cuối cùng bất động.
Hứa Cận nhìn đồng hồ đã là mười hai giờ, Chu Tuế Tuế liên tục nói chuyện phiếm cùng anh, chứng minh rằng cô không được người khác để ý đến, chắc cuộc trò chuyện sẽ nhanh chóng kết thúc nhỉ?
Vì vậy anh không đợi cô mở miệng mà đi xuống lầu sau đó bắt xe đi đến chỗ của cô.
Anh còn chưa đến nơi, điện thoại di động bỗng vang lên trên xe, vừa mở ra liền thấy tin nhắn Tuế Tuế gửi đến.
Nhưng tin nhắn mà cô gửi đến, lúc là khoảng cách, lúc là chữ cái kèm theo icon, rất hỗn loạn, anh xem không hiểu.
Hứa Cận phản hồi lại bằng vài tin nhắn, hỏi cô muốn nói cái gì, nhưng cô không đáp, chỉ liên tục gửi cho anh khoảng trắng và chữ cái.
Anh đã gọi cho cô trên Wechat, kết nối rồi, nhưng lại không nghe thấy tiếng gì.
Hơn nữa còn nhanh chóng bị cắt đứt.
Trong toàn bộ cuộc trò chuyện, Hứa Cận chỉ nghe thấy tiếng bước chân.
Nhớ đến bộ dạng lần trước của Chu Tuế Tuế sau khi bị mẹ đuổi ra ngoài, Hứa Cận liền cảm thấy khủng hoảng.
Rõ ràng đã nhiều năm không gặp mẹ, sau khi bà trở về, một chữ cô cũng không nhắc đến trước mặt anh, ngày hôm sau lên lầu cùng cô, Lục Quyên cũng không có ở đấy.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Bác tài, lái nhanh lên.” Giọng nói Hứa Cận trở nên run rẩy, không nhịn được mà hét lên với tài xế. “Nhanh lên!”
Anh vẫn thấy bất an, liền báo cảnh sát.
Sau đó cảnh sát hỏi anh, Chu Tuế Tuế hiện tại đang ở cùng ai, anh im lặng.
Ở cùng với mẹ của mình, sẽ xảy ra chuyện sao?
Lục Quyên đưa cô lên giường sau đó đi ra ngoài, khi đi ra vẫn nở nụ cười, bộ dạng thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra, liên tục nâng ly, vui vẻ nói chuyện cùng mấy người ở ngoài kia.
Cuộc trò chuyện của họ kết thúc một cách nhã nhặn, rất đàng hoàng và thanh lịch, không một ai có thể nghĩ rằng trong lúc đó đang có một cuộc thỏa thuận bẩn thỉu diễn ra giữa họ.
Phương Đằng Vân đặt ly rượu xuống, ánh mắt của từng người họ hiện lên vẻ sâu xa, đứng dậy đi đến cánh cửa bí ẩn được giấu trong kia, đẩy ra đi vào.
Ông đi đến bên giường, ngắt điện thoại di động vẫn đang gọi điện cho ai đó.
Nhìn thấy Chu Tuế Tuế trẻ trung xinh đẹp đang nằm ở trên giường, lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, ông đã gặp qua không ít sự dơ bẩn, đối với chuyện này đã không còn cảm giác.
Có trách thì cũng trách cô xui xẻo.
Đám người bên ngoài kia đối với mẹ cô thì không có hứng thú, nhưng lại cảm thấy hứng thú đối với cô.
Phương Đằng Vân cởi áo vest ra, kéo cà vạt ở trên cổ, ngay cả thắt lưng cũng không tháo, chỉ đơn giản là mở ra, dù sao cũng để tiện chơi đùa, xong việc cũng dễ dàng cất vào.
Ông cầm lấy hộp áo mưa ở trên đầu giường, xé mở, sắc mặt từ đầu đến cuối không hề thay đổi.