Từ thành cổ trở về, cô lười như bệnh ung thư phát tác, ở lỳ trong nhà mấy ngày, xem phim, cắm hoa, rất nhàn nhã, ngay cả đến cửa tiệm trà sữa cũng lười đi, mãi cho đến khi nhận được cuộc gọi của quản lý cửa tiệm.
“Chị Điềm Điềm, chị còn nhớ rõ ông cụ thường đến tiệm chúng ta xin nước uống không?”
“Nhớ rõ, sao vậy?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mấy hôm nay ngày nào ông ấy cũng đến đây, muốn tìm chị. Em nói chị không có ở đây, ông ấy nhờ em chuyển lời, nói người trong mộng đang tìm chị, nói chị đừng để cho người ta chờ lâu quá.”
Cô không nói lời nào. Sau khi cúp máy, cô cảm thấy rất khó chịu. Nói thật, cô không biết bản thân có nên tiếp tục mộng hay không, anh trong mộng, rất rất thật, rất bá đạo, làm cho cô khó mà chống đỡ. Yêu thầm thôi đã khó như vậy, không thể yên lặng để cô tiếp tục yêu thầm hay sao. Nói thật, cô không dám đáp lại, loại yêu thầm trong mộng này quá giả tạo mờ mịt, giống như hoa bồ công anh, gió thổi qua liền bay đi mất.
Cô tìm dây tơ hồng ra, vân vê qua lại trong lòng bàn tay, không biết có nên tiếp tục giấc mộng này hay không. Cuối cùng, cô chậm rãi thở dài, đeo dây tơ hồng trên tay, nhắm mắt lại đi ngủ.
Tùy duyên vậy, đôi khi giấc mộng phải ở đó, và giấc mộng không bị ép buộc mọi lúc.
“Triệu Mộng Điềm, em lại trốn tôi, sao em lại chơi đùa tôi hả!” Bên tai truyền đến tiếng rống giận của anh.
Cô lại đi vào giấc mộng, tập trung nhìn, nhà ăn của trường, đang giờ ăn cơm, phần lớn là giáo viên và sinh viên, anh kéo cánh tay cô không buông, bị mọi người vây xem,
“Nói chuyện! Bị diệt khẩu rồi à?” Nhìn ánh mắt anh như tóe lửa, vẻ mặt tức giận, cô lại không tự chủ run lên, sợ hãi vốn không sai.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ách…” Cô do dự mở miệng định giải thích một chút: “Em, gần đây em bận việc.” Còn không phải sao, cô thực sự bận rộn chuyện mở chi nhánh, đi du lịch đó.
“Đừng lấy cái loại lý do ngay cả bản thân em còn không tin nổi để lừa gạt tôi.” Khóe miệng anh nhếch lên trào phúng: “Bận đến không nhận điện thoại của tôi, không hồi âm, bận đến tôi tìm thế nào đều tìm không thấy em, ngay cả phòng ngủ cũng không tìm ra em? Bạn gái tôi sẽ tàng hình hay bay hả?”
“Tần Dạ…” Cô nuốt nước bọt một cái, biết mình không có lý, nhưng mà bên cạnh quá nhiều người, ở trước mặt nhiều người trình diễn màn cãi nhau cô cảm giác cả người không ổn, “Chúng ta, chúng ta đi ra ngoài có chịu không?” Cô giật nhẹ góc áo của anh, thầm nghĩ bây giờ phải nhanh đem cái đầu rồng phun lửa này đi chỗ khác, rời khỏi hiện trường mất mặt này. Năn nỉ anh: “Có được hay không vậy ~” trong mắt cô lộ ra ngượng ngùng lẫn không được tự nhiên.
“A! Bây giờ biết sĩ diện, tôi phát điên tìm em, tôi không sĩ diện sao?” Cái người này lúc tức giận y như núi lửa phun trào, quá khó dỗ, vả lại cô không phải người có tính cách hùng biện khéo léo, chung quanh người xem trò vui trắng trợn càng lúc càng nhiều, cô cảm thấy xấu hổ muốn chết, dứt khoát ngang ngược, chủ động nắm lấy tay anh, kéo anh ra khỏi chỗ đó.
Ngay cả dùng sức cô vẫn không thể làm anh nhúc nhích, anh giống như pho tượng đứng y chỗ cũ không chịu đi, cô quay đầu, ánh mắt long lanh chăm chú nhìn anh, không tiếng động năn nỉ. Lập tức lòng anh mềm nhũn, nhấc chân theo cô đi ra ngoài. Bàn tay nhỏ nắm lấy bàn tay to, mười ngón đan xen, cô kéo anh đi ra ngoài muốn tìm một chỗ không người, trong chốc lát không biết nên đi đến chỗ nào nên thất thần ngẩn người đứng ở cửa nhà ăn.
“Theo tôi.” Anh chuyển thành người chủ động, kéo cô đi về hướng sân thượng của tòa nhà giảng dạy. Giữa trưa là thời gian nghỉ ngơi, trong tòa nhà giảng dạy yên tĩnh, đến một người cũng không thấy, sân thượng cũng thế.
Anh để cô dựa lưng vào trên lan can cao cỡ nửa người, hai tay vây hai bên giam cô vào trong lòng.
“Nói đi, vì sao trốn tôi?” Có thể là đã qua cơn giận, lúc này sắc mặt của anh thật bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.
“Em không trốn anh.” Cô lí nhí giải thích. Trong lòng lại: anh chỉ là do em mộng thấy, muốn gặp anh mơ sẽ gặp, không muốn sẽ không nằm mơ, làm gì có nhiều cái vì sao như vậy. Có điều cho cô 100 lá gan, cô cũng không dám nói ra lời trong lòng.
“Vậy tại sao muốn tìm em lại khó khăn đến vậy?” Hầu kết anh chuyển động lên xuống, nuốt xuống chua xót trong lòng, “58 ngày không gặo em, em có biết tôi nhớ em nhiều đến mức nào không?” Anh thở dài, “Tôi cho rằng em không quan tâm đến tôi.” Dáng vẻ này của anh giống như con thú nhỏ bị mẹ bỏ rơi.
“Không, không phải!” Nhìn thấy anh như vậy, ngay tức khắc cô hoảng sợ, trong lòng cực kỳ khó chịu, ôm chặt lấy anh, :”Đừng như vậy…” Cô rất đau lòng, đây là người cô thương thương nhớ nhớ đã lâu, không muốn làm cho anh không vui.
“Nhưng mà em đều trốn không gặp tôi.” Ánh mắt của anh phức tạp, giống như con thú nhỏ bị mẹ từ bỏ, rất đau lòng, cực kỳ tủi thân chất vấn mẹ, bá đạo dữ tợn của ngày thường đều tiêu tan.
“Thực xin lỗi, là em sai rồi.” Cô rất thành khẩn nhận sai: “Không có không cần anh, em thích anh.”
“Lớn tiếng một chút, không nghe rõ.”
“Không có không cần anh.”
“Câu tiếp theo.”
“... Thích, thích anh…” Cô nhút nhát nhìn anh, dù là ở trong mộng, nói lời thổ lộ vẫn làm cho người có da mặt mỏng như cô chịu không nổi.
Tên kia hừ một tiếng: “Em chỉ có thể thích tôi.” Thầm nhớ lại một chút, gặp được cô gái này thật sự là gặp hạn, mới vậy mà đã dễ dàng bị dỗ rồi.
“Ừm ~” Cô ở trong lòng anh gật đầu một cái, nghiêm túc hứa hẹn: “Chỉ thích anh!”
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, chợt đặt hai tay lên vai cô, xoay mặt cô quay ra ngoài sân thượng, cằm anh chống lên đỉnh đầu cô, “Đối mặt với ngọn núi ở phía xa kia, nói thật lớn em yêu tôi.”
Đứng trên sân thượng nhìn về phía xa xa, thu hết phong cảnh bên dưới vào mắt, cô nhìn ngọn núi xanh xanh ở phía xa, nhỏ giọng nói: “Tầm Dạ, em yêu anh.”
“Giọng quá nhỏ, lớn thêm chút nữa.” Anh rất không hài lòng.
Mặt Triệu Mộng Điềm đỏ lên, tăng âm lượng lên một chút: “Tần Dạ, em yêu anh!”
“Vẫn còn quá nhỏ, nhìn tôi.” Anh đứng sau lưng cô, hai tay bắt thành loa, nói thật lớn: “Triệu Mộng Điềm, tôi yêu em!” Giọng nói lớn đến xém tí đã dọa cô. Tuy nhiên, sự vui mừng giống như tràn đầy trong lồng ngực, anh thúc giục: “Nhanh chút, gọi giống tôi, Triệu Mộng Điềm, tôi yêu em!”
Cô cười vui vẻ, có chút thẹn thùng, có chút nghịch ngợm, cùng bắt tay làm loa đặt ở miệng giống anh, lấy can đảm lớn mật nói: “Tần Dạ, anh là cái móng heo lớn, em yêu anh!”
Giờ khắc này, trên sân thượng của tòa nhà giảng dạy vang vọng tình yêu vừa nói ra của bọn họ, kéo dài không tiêu tan.
- - - - - - - -
Lần nằm mộng này, có chút lâu hơn.
Ngày 25 tháng 7 là sinh nhật của Tần Dạ, bây giờ là giữa tháng 7, trường học vừa thi xong cuối kỳ, đa số mọi người đều về nhà. Triệu Mộng Điềm xoay người xem lịch, nhìn mấy người bạn nhỏ thu dọn hành lý, tự hỏi làm sao để tổ chức sinh nhật cho anh.
“Điềm bảo, nghỉ hè cậu sống thế nào?” Bạn cùng phòng hỏi cô.
“Sinh nhật của Tần Dạ, tớ đang suy nghĩ xem làm sao để tổ chức cho anh ấy.” Đây là lần đầu tiên ăn sinh nhật của anh, cần phải cẩn thận suy nghĩ.
“Vậy cậu không về nhà?” Tần Dạ là người gốc Xuân Thành, không cần phải đi về.
“Trước lưu lại ký túc xám chờ qua sinh nhật anh ấy rồi nói sau.” Cô nhìn vào một loạt các món quà trên Taobao trong điện thoại mình, chọn hoa mắt rồi, rên lên một tiếng: “Mau cứu con đi, giúp tớ xem nên tặng quà gì, nhìn đến quáng cả mắt rồi.”
“Lợi hại, anh ta có cậu rồi, còn cần quà cáp gò, tặng bản thân cậu cho anh ta là được.” Uông Tinh Tinh nói tốc hành.
“Chí phải chí phải, đi dạo phố ăn cơm xem phim, đi 1 lần qui trình hẹn hò, đến tối lại đi khách sạn, he he he…” Dương Tiểu Miên mập mờ nói xong, cùng với Uông Tinh Tinh cười nghiêng ngã.
“Hai cậu!” Cô ném cho mỗi người một cái gối, “Có thể đưa ra đề cái đề xuất ý nghĩa hơn không, tớ sắp lo lắng chết rồi này!”
“Nếu không…” Lão yêu trong phòng ngủ nói chuyện: “Đặt một dãy nến tình yêu, cậu đứng bên trong với một món quà và lời tỏ tình, nó hơi thô tục, nhưng thực sự lãng mạn. Còn quà tặng, gần đây có phổ biến một chiếc móc khóa được gọi là búp bê ghi âm, có nhiều kiểu khác nhau có thể đặt, cậu ghi lại giọng nói, để anh ta mang nó theo, tuyên bố chủ quyền, nếu anh ta nhớ cậu có thể lấy nó ra nghe lại.”
“Ý kiến hay, Điềm bảo, dùng giọng nói tuyệt vời của cậu, mê hoặc anh ta!”
Triệu Mộng Điềm nghiêm túc suy nghĩ, đề nghị của lão yêu quả thật không tệ, làm cho người khuyết tế bào lãng mạn như cỗ cũng động tâm. Sau khi tiễn hết mấy người bạn nhỏ trong phòng ngủ về, cô lên mạng mua đủ đồ vật, chuẩn bị thật nhiều ngày, chuẩn bị cho anh một sự ngạc nhiên vui vẻ.
Chẳng mấy chốc đã tới tối hôm sinh nhật anh, khoảng 8 giờ, trong trường còn lác đác vài người, cũng không có nhiều đèn đường được bật lên, Tần Dạ dựa theo thông tin gợi ý đi vào sân thể dục, ngay khi bước đến cổng, liền nhìn thấy nhiều đốm sáng nhỏ ở xa xa.
Từ từ đến gần, bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn của cô đập vào mắt.
Những ngọn nến vây quanh lộ ra hình dáng của tình yêu xinh đẹp, cô mặc đồ trắng, đứng trong vòng nến cười tươi xinh đẹp làm sao, duyên dáng yêu kiều, giống như một đóa hoa bách hợp nở rộ. Ánh nến nhẹ nhàng rọi vào gương mặt nhỏ nhắn, khiến cho tim anh xúc động không giải thích được. Trong tay cô còn cầm một cái hộp, chiếc nơ con bướm trên hộp dí dỏm dễ thương.
Anh chầm chận đến gần, dừng lại cách cô khoảng 3 mét, ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào cô không chớp mắt.
“Tần Dạ, sinh nhật vui vẻ.” Giọng nói vui vẻ có chút làm nũng, giống một dòng suối nhỏ rộng và sâu, chậm rãi chảy vào lòng anh, khiến cho anh cảm động trong lòng.
Giờ phút này Triệu Mộng Điềm cũng kích động, cô cố lấy hết can đảm, thở sâu, nói: “Em thích anh từ rất lâu rồi, anh không tưởng tượng nổi đâu, ở trong này gặp anh, em rất vui vẻ, là chuyện đời này làm em cũng không dám, cám ơn anh cũng thích em như vậy, em… em yêu anh…” Nói xong cô cũng bị lời nói của bản thân làm cho cảm động đến khóc.
Anh bước vào vòng tròn nến, ánh mắt dịu dàng chào đón cô, gương mặt lạnh lùng căng thẳng như núi băng ngày thường giờ khắc này đã tan chảy, trong mắt đều là cưng chiều, “Thỏ ngốc…” nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, “Có gì tốt mà khóc, mắt hồng hồng càng giống con thỏ nhỏ hơn.”
Cô nín khóc mà cười, đưa quà tặng ra, nói nhát gừng: “Đây là, quà, hy vọng anh thích.” Cô mắc cỡ cúi đầu.
“Là gì vậy?” Anh tò mò hỏi.
“Anh mở ra xem đi.” Trong mắt cô tràn đầy mong chờ.
Anh nâng hộp quà bằng một tay, tay kia mở nơ con bướm, bên trong là… quần áo và đạo cụ tình thú cô nàng thỏ?
“Thỏ nhỏ!!!”
Nhìn mặt anh mang theo kinh ngạc, cô nhịn không được cười trộm, thân thể không được tự nhiên nói: “Hôm nay chân chính làm thỏ nhỏ của anh.”
“Triệu Mộng Điềm, hôm nay em xong đời! Dám quyến rũ anh!” Ánh mắt anh híp lại thành một đường nguy hiểm, giả bộ tàn bạo nói.
“Còn có cái này!” Cô từ trong hộp tìm ra một con búp bê hình thỏ, một con nho nhỏ, lúc nắm lỗ tai sẽ phát ra âm thanh. Là cô ghi âm giọng nói của mình -- Tần Dạ, em yêu anh! Sẽ phát lại 3 lần liên tiếp. Cô mắc cỡ nói, “Để nó cho anh, về sau lúc nhớ em thì lấy ra nghe.”
Tần Dạ nhìn con thỏ búp bê, trong mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng, cảm động không thể nói nên lời.
Cảm động và niềm vui bất ngờ của anh tạm thời không đề cập tới, dù sao đêm nay thỏ nhỏ Triệu Mộng Điềm bị anh bắt nạt thật thảm, nó làm phong phú thêm ảo mộng ướt át này.