Đến ngày Trần Kiêm Gia kết hôn, cô có cảm giác cải trắng trồng bao lâu nay cuối cùng cũng đến ngày bị heo ăn mất, tâm trạng vừa phức tạp lại có chút tiếc nuối vì thế sau đó không nhịn được mà ôm lấy bạn tốt khóc sướt mướt. Cuối cùng phải hung hăng tự nhéo mình một cái, cô mới có thể từ từ bình tĩnh lại, trở thành một phù dâu chuyên nghiệp, nhưng vẫn bị Trần Kiêm Gia trêu chọc rằng cô là một đứa quỷ thích khóc nhè.
Hôm nay được xem là ngày hoàng đạo, thích hợp cưới gả. Hôn lễ của Trần Kiêm Gia và Tống Sâm Châu được cử hành ở Đông Thành, hôn lễ vô cùng long trọng, các loại nghi lễ từ đón dâu, vào cửa, kính trà, bắn pháo hoa đều diễn ra vô cùng thuận lợi, nguyên nhân có lẽ vì mời được một đoàn đội vô cùng chuyên nghiệp, có trợ lý, thợ trang điểm, nhiếp ảnh gia, … đi theo sát bên đồng thời chuyên gia chuyên tổ chức hôn lễ cũng sắp xếp mọi thứ ngăn nắp có trật tự. Thêm nữa lần này, phù dâu và phù rể đều là tuấn nam mỹ nữ, lúc chụp ảnh ghi hình đều vô cùng phối hợp, mấy người trẻ tuổi khó có khi nào có cơ hội được tụ lại một chỗ vì thế cùng nhau đùa giỡn, hết sức náo nhiệt.
Buổi trưa, hôn lễ được tổ chức tại khách sạn năm sao của địa phương, chú rể tuấn lãng và cô dâu xinh đẹp đứng trên thảm cỏ xanh biếc trao nhau nhẫn, sau đó mục sư tuyên bố hai người chính thức kết thành vợ chồng, mọi người nhộn nhịp vỗ tay chúc mừng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh nắng chan hòa, nhìn đôi vợ chồng son xứng đôi ân ái này, trong lòng Triệu Mộng Điềm kích động không thôi. Đa số thiếu nữ vẫn luôn có một giấc mộng, dù cho cô đã qua cái tuổi mơ mộng lâu rồi nhưng vẫn có vô vàn mong đợi với hôn lễ, cô củng từng mơ mộng rằng sẽ nói chuyện yêu đương kết hôn với người trong mộng của mình.
Khách mời đến dự tiệc buổi trưa chủ yếu là bạn bè thân thiết, còn khách mời đến tiệc tối thì phần lớn lại là đối tác hợp tác làm ăn này nọ. trong phòng được trang trí theo chủ đề hải dương xanh, nhìn đẹp tựa như một giấc mơ, nhờ kỹ thuật chiếu 3D mà lúc ảnh đèn chiếu xuống tạo nên cảm giác làm sống dậy toàn bộ các sinh vật trong lòng đại dương sau đó đưa chúng đến bơi bên cạnh mọi người, mơ hồ giống như mời khách dự tiệc vào sâu trong lòng đại dương. Khách khứa đến dự mặc lễ phục, luôn miệng nói lời chúc phúc, ăn uống linh đình, chén ly chạm nhau dưới ánh đèn, toàn bộ tạo thành một khung cảnh náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Trần Kiêm Gia thay sang một bộ lễ phục đuôi cá màu xanh nhạt, đứng sát bên cạnh Tống Sâm Châu, mà Tống Sâm Châu cũng mặc một bộ tây trang màu xanh nhạt tương tự, khi hai người họ đứng gần nhau thật sự giống một đôi tiên đồng ngọc nữ cùng nhau nâng ly xã giao với mọi người. Mời rượu của tiệc tối tương đối lỏng lẻo vì thế không cần phù dâu phù rể đi theo, hai người bọn họ có thể tự mình đối phó được, theo sau bọn họ là một người phục vụ bưng khay rượu theo sát từng bước.
Đối với đôi vợ chồng tân hôn có tính cách càng chơi càng sung này, Triệu Mộng cũng không quá lo lắng hai người họ sẽ bị chuốc say, vì thế sau chén rượu thứ hai cô đánh bạo lui ra ngoài trước, trước khi đi thì bị Trần Kiêm gia gọi lại, cô ấy biết tửu lượng của cô không tốt lắm nên dặn dò cô đừng uống nhiều, chờ một chút nữa cô ấy sẽ đến tìm cô sau. Cô ngoan ngoãn nghe lời cô ấy, ăn chút gì đó trong tiệc đứng, đến khi cảm thấy no được tám phần rồi thì dừng lại, sau đó từ từ đi lại trên hành lang một chút, coi như đi dạo một chút, dù sao cô cũng không phải kiểu người quá mức biết biết cách giao thiệp, da mặt vừa mỏng lại vừa hay xấu hổ cũng không biết cách từ chối người khác vì thế đa số mấy lần đến mấy nơi như vậy cô sẽ thường ẩn mình vào một góc nào đó.
Cô ngây người một lúc lâu, nhìn lại thời gian cảm thấy cũng không còn sớm nữa, đến lúc phải về rồi, vì thế chuẩn bị đi tìm Trần Kiêm Gia nói lời tạm biệt. Rượu này, ít nhất đến sáng hôm sau mới tan hết, hôm nay cô lại không lái xe đến đây, vì thế tranh thủ về sớm một chút thì hơn.
Vừa bước vào hội trường thì trước mặt xuất hiện một người, cô liếc mắt nhìn một cái thì lòng thầm than không tốt rồi, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.
"Điềm Điềm."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có âm thanh gọi tên cô truyền đến từ sau lưng, bả vai cô không kìm được mà run nhẹ lên hai cái, thôi được rồi, không kịp nữa rồi, cô bị phát hiện rồi.
Không còn cách nào khác, cô đành phải xoay người nhìn về phía người nọ, cảm thấy thật sự có chút ngoài ý muốn, cô hoàn toàn không ngờ sẽ gặp được người nọ ở đây. "Tín ca." Cô có chút xấu hổ, người đàn ông này đã từng là anh trai nhà hàng xóm của cô đồng thời cũng là bạn tốt của anh trai cô, gọi là Mông Tín.
" Đã lâu không gặp."
Vừa mới đảo mắt, Mông Tín đã bước đến trước mặt cô, ước chừng năm anh chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt hơi gầy, mắt như chim ưng, lông mày rậm, tóc cắt theo dạng đầu cua, cơ ngực phập phồng, dường như một bộ tây trang cũng không có cách nào che dấu cơ bắp của anh, vô cùng có khí chất dọa người. Dáng vẻ này của anh, nếu nói không dễ nghe thì chính là dù có mặc tây trang cũng không che hết được khí chất lưu manh mãnh liệt trên người, giữa hai đầu lông mày đều viết đầy chữ không dễ chọc vào, tuy rằng cô biết rằng bộ dáng bên ngoài của anh hoàn toàn không có chút liên quan nào đến tính cách của anh.
Cô mím môi không nói lời nào, mà dường như cũng không muốn nói chuyện hàn huyên gì với người này cả.
Nhưng người đàn ông này dường như lại không mấy để ý đến, "Vậy anh đưa em về nhà được không?"
"Không. . . Không cần. . ." Trong thâm tâm cô muốn từ chối, dù sao thì chỉ mới đụng mặt thế này cũng đã đủ lúng túng rồi, cô vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để có đối mặt với người này
"Điềm Bảo. . ." Ngay lúc cô đang tìm lý do từ chối thì thì Trần Kiêm Gia như đại cứu tinh của cô từ trên trời giáng xuống sau đó nhanh chóng bước về phía này giải cứu cô."Tớ tìm cậu lâu rồi đó, cậu đã đi đâu vậy?" Sau đó lại lên tiếng chào hỏi với Mông Tín, "Mông tiên sinh, lại gặp mặt rồi."
"Đúng vậy." Mông Tín gật đầu sau đó chỉ vào Triệu Mộng Điềm: "Tôi định đưa Điềm Điềm về nhà." Bộ dáng chính là không muốn hàn huyên nói chuyện với ai nữa.
"Ai nha thật không hay rồi." Trần Kiêm Gia ha ha ha cười nói, "Tôi đã sớm tìm được người đưa cô ấy về rồi, hơn nữa cũng đã hẹn trước rồi, nếu lỡ hẹn thì không hay chút nào, ngài không cần mất công như vậy." Cô ấy nói xong thì nghiêng người, đưa tay vẫy vẫy gọi người qua bên này, "Tần tổng, bên này."
Tần tổng? Chẳng lẽ là? ? ?
Câu nói của Trần Kiêm gia giống như một mồi lửa kích hoạt ngư lôi dưới biển sâu, uy lực của nó khiến đầu óc cô gần như bị nổ cho tơi bời hoa lá.
Cục diện này có phải không tốt lắm không!
Triệu Mộng Điềm cảm nhận được sau lưng có một đôi mắt sáng rực nóng bỏng không ngừng nhìn chằm chằm mình, cô không dám quay đầu lại cũng không nói tiếng nào mà rụt đầu làm đà điểu. Nào biết được, Trần Kiêm Gia còn ngại trước đó nổ không lớn, khéo léo đưa tay đẩy cô một cái cố hết sức đẩy cô vào lòng người nào đó.
"Tần tổng, bạn tốt của em phiền anh đưa cô ấy về nhà nhé."
Cô đứng không vững lùi về sau hai bước, không ngờ sau lưng lập tức chạm phải một khuôn ngực rắn chắc đồng thời người phía sau cũng đỡ lấy cô, trước mắt cô hiện lên một đôi mắt phượng thon dài vô cùng quen thuộc, người đàn ông này mím môi, trong ánh mắt lóe lên một chút phức tạp nhưng cô lại không có cam đảm nghiên cứu tìm tòi xem ý nghĩa của nó là gì.
Quả nhiên là anh! Trần Kiêm Gia mất nết đáng chết này!
Vào lúc cô còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã nhanh hơn đầu óc một chút, cả người nhảy dựng lên sau đó lắp ba lắp bắp nói, "Không, không cần, tớ tự về là được rồi."
"Điềm Bảo! ! ! Ngoan ~ đã trễ thế này rồi, tớ sẽ lo cho cậu lắm hơn nữa cậu lại không lái xe đến đây." Trần Kiêm Gia âm thầm nháy mắt với bạn tốt một cái —— tớ cho cậu cơ hội, cố gắng xông về phía trước nha!!!
Triệu Mộng Điềm vô lực lắc lắc đầu, thậm chí đến cả nhìn cũng không dám nhìn Tần Dạ một cái, một màn này thật sự quá mức lúng túng, cô hoàn toàn không nghĩ đến mình sẽ gặp anh dưới tình huống như thế này đồng thời cũng không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng mà, đi với Mông Tín cũng. . . lúng túng không thôi!
Nói chung, trước có hổ sau lại có sói, lùi không được mà tiến cũng không xong, lúng túng hết sức.
"Tín, Tín Ca, em, em về với anh."
Cuối cùng, cô nhắm mắt rồi đưa ra quyết định trong chớp mắt, dưới ánh mắt thất vọng của Trần Kiêm Gia và ánh mắt chằm chằm của Tần Dạ mà đi theo Mông Tín.
——————————
Từ lúc lên xe cô vẫn luôn ngồi yên lặng không hề nhúc nhích bên ghế lái phụ, trên mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng thật ra tận sâu trong tim là nước mắt.
Hu hu hu. . . Trần Kiêm Gia mất nết hại chết cô rồi, đã biết chắc cô sẽ sợ mà còn chơi trò tập kích kiểu này, đây là lần đầu tiên gặp nhau ngoài đời của mình và nam thần, dù trước đây vẫn chỉ dám len lén nhìn anh, nhưng trong đầu cô đã tự tưởng tượng vô số lần giới thiệu nhưng đến lúc thực sự ra trận thì mọi thứ lại bị hủy hoại trong chốc lát.
Cô có cảm giác đời mình toang rồi, nhất định Trần Kiêm Gia đã tức chết rồi, hơn nữa khẳng định ấn tượng của Tần Dạ với cô cũng không ra gì. Cô không khỏi khóc thương cho đoạn tình cảm còn chưa kịp nở đã tàn này, sau đó lại tự trách mình một chút vì sao lúc đó không chịu làm liều ăn nhiều, sao lại không thể nhắm mắt đi theo Tần Dạ? Cùng thở chung bầu không khí với nam thần trong thoáng chốc cũng tốt lắm rồi.
"Tần tổng vừa nãy là ai vậy?" Mông Tín vừa lái xe vừa hỏi
". . . Bạn trai cũ của Kiêm Gia. . ."
"Hai người?" Anh cau mày, trong mắt lộ ra suy nghĩ kiểu như: Hai người có chuyện gì sao?
"Bọn em không có chuyện gì cả!" Cô lập tức đứng thẳng người lại phủ nhận. Thậm chí trong hiện thực người ta còn không biết em đấy! Nhưng giờ chắc là biết rồi chứ nhỉ, ít ra thì nam thần biết được cô là bạn tốt của Trần Kiêm Gia? Tuy rằng cô biết biểu hiện của mình rất kém cỏi, khác xa cả mười con phố so với mẫu bạn gái lý tưởng của anh.
"Là sao?" Mông Tín khẽ cười một tiếng, nhìn ánh mắt của người đàn ông kia nhìn cô thì không giống như giữa hai người không có chuyện gì, từ trước đến nay mắt nhìn người của anh luôn rất chuẩn, dù cho người nọ biểu hiện ra ngoài lạnh lùng xa cách nhưng khẳng định trong lòng vô cùng muốn đập chết anh. Chỉ cần nhìn ánh mắt đó thì biết, kiểu nhìn Điềm Điềm chằm chằm không chớp mắt đó nhất định là có chuyện.
"Ừ." Anh biết rõ sau khi nói xong câu trên cô sẽ không tiếp tục nói chuyện với anh nữa, dù sao thì ngồi xe của anh về nhà cũng chỉ do bất đắc dĩ, điều đó không có nghĩa là khúc mắc trong lòng của cô với anh đã biến mất.
Đoạn đường kế tiếp không ai lên tiếng nói gì nữa, Mông Tín lái xe đưa cô về đến dưới lầu nhà cô, cô nói lời cảm ơn rồi cầm lấy túi tháo dây an toàn sau đó chuẩn bị xuống xe, hoàn toàn không nói thêm câu thừa thãi nào nữa. Ngay lúc chuẩn bị đóng cửa xe thì nghe thấy Mông Tín gọi cô lại.
"Điềm Điềm."
Cô quay người lại nhìn anh nhưng lại không nói gì hết.
Đối với người này, tâm tình của cô vẫn luôn có chút phức tạp, xen lẫn giữa kính trọng nhưng lại có cả thất vọng, khó chịu. Cô vốn tưởng rằng chỉ sau một thời gian mọi thứ có thể từ từ phai nhạt nhưng có lẽ là do cô thiếu tu dưỡng, hoặc cũng có thể thời gian chưa đủ lâu để có thể chữa lành mọi vết thương.
"Vẫn muốn nói một tiếng xin lỗi với em." Anh nói vô cùng chân thành, "Anh và A Dận thật sự nghiêm túc, hy vọng em có thể chúc phúc cho bọn anh."
Cô không trả lời lại mà chỉ im lặng đi về nhà.
Đây là một câu chuyện cũ rất ít người biết, chỉ cần nhớ đến thì sẽ rất đau lòng nên sau này rất khi nào cô nhớ lại chuyện này.
A Dận — cũng chính là Triệu Dận trước đây, chính là anh trai ruột của cô, ba năm trước anh come out với người nhà, mà đối tượng chính là Mông Tín ca ca đã trở thành hàng xóm của nhà cô hơn hai mươi năm. Cô vẫn nhớ rõ khung cảnh lúc đó, cha cô đã giận phát điên lên, còn mẹ cô cả ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, hai người họ không có cách nào tiếp nhận được người con trai từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời, thành tích cũng vô cùng ưu tú của mình là người đồng tính. Cha cô cả đời là giáo viên trung học, còn mẹ cô vẫn luôn ở nhà làm nội trợ, hai người đều là người vô cùng truyền thống, nhưng kết quả trong nhà lại có một người con trai phản bội lại điều đó, hai người họ vừa tức vừa thất vọng không thôi.
Lúc đó, Mông Tín quỳ trước cửa nhà họ mong rằng sẽ được cả nhà chấp thuận đã bị cha cô dùng gậy đánh đuổi ra ngoài, sau đó quan hệ của anh trai cô với người nhà náo loạn đến mức cứng ngắc, còn cô vô cùng khó xử bị kẹp giữa anh trai và cha mẹ, khuyên nhủ cả hai bên nhưng lại bất lực không thôi.
Sau đó cha cô tức giận đến mức phải nhập viện, cuối cùng tích thành bệnh gan không thể tiếp tục nổi giận nữa, thêm nữa lúc đó áp lực trên trường học cũng quá lớn nên ông đành về hưu sớm rồi đi với mẹ cô đến nông thôn dưỡng bệnh, anh trai cô bỏ qua tương lai tốt đẹp có việc làm ổn định trong nước mà một mình đến Mỹ học tiến sĩ, cũng không quay về nữa, sau đó không lâu Mông Tín cũng theo chân anh đến Mỹ.
Cô vẫn luôn không hiểu được vì sao yêu có thể khiến người ta điên cuồng đến vậy, có thể khiến người ta buông bỏ tất cả, vì sao anh trai cô tình nguyện quyết tuyệt với người nhà cũng muốn làm con thiêu thân lao đầu vào lửa, sau này, khi cô mơ thấy Tần Dạ thì có thể hiểu rõ thêm chút về tình yêu, Tần Dạ trong giấc mộng đó không phải cũng yêu đương điên cuồng sao, nhưng rốt cuộc vẫn không biết được loại năng lượng tình yêu này có thể duy trì được bao lâu, đến cuối cùng có thể mang lại kết quả ra sao.
Cũng vì chuyện này mà tình yêu mang đến cho cô ảnh hưởng khá lớn, cô càng thêm kiên định không dám tiếp xúc với nam thần nữa, nếu thổ lộ với nam thần, cô sợ mình sẽ thất vọng, sẽ bị tổn thương, hơn nữa càng sợ sau khi mình quen biết với nam thần sâu hơn thì sẽ không nhịn được mà thêm si tâm vọng tưởng sau đó càng thêm liều lĩnh mà yêu anh.
Sau khi về đến nhà, cô nhắn tin xin lỗi Trần Kiêm Gia, sau đó lại nhắn tin báo cho anh trai mình biết Mông Tín đã về nước, cả ngày mệt mỏi, không đợi cô ấy trả lời lại đã rửa mặt sơ qua một chút rồi lên giường đi ngủ.
Đêm đó, trong giấc mộng của cô, Tần Dạ hóa thân thành quái thú đáng sợ đuổi theo cô, còn cô vẫn luôn một mực trốn tránh, đến cuối cùng phải nhảy xuống sông, nhưng vì không biết bơi nên bị chết đuối.