Gặp crush trong mơ

Sau đó anh Triệu đánh giá Tần Dạ: Còn xem như đáng tin cậy nhưng vẫn cần quan sát thêm.
 
Sau hai ngày anh ở Đông Thành, anh ngồi trên tàu cao tốc cùng với Mông Tín về nông thôn. Tiếp theo nghe mẹ anh gọi điện đến báo là ba đã không còn tức giận nữa, có thể là lớn tuổi nên cũng nghĩ thông suốt rồi. Hơn nữa, thái độ của Mông Tín mấy năm nay cũng tốt, còn là một đứa biết từ nhỏ nhìn anh lớn lên từng ngày chẳng khác nào một đứa con trai, cũng không lỗ. Cuối cùng trái tim của cô cũng xem như nhẹ nhàng.
 
Hôm nay, Tần Dạ đột nhiên nhận được điện thoại của tài xế báo, trên đường đưa Triệu Mộng Điềm đi cửa hàng mới đột ngột phát sinh chuyện ngoài ý muốn, xảy ra tai nạn xe cộ, bây giờ đang ở bệnh viện. Anh bị dọa đến mức thiếu chút nữa trái tim ngừng đập, quơ lấy điện thoại chạy đến bệnh viện. Đến khoa cấp cứu của bệnh viện, chỉ thầy tài xế trên cánh tay bị trầy xước, đang được chích thuốc kháng viêm nhưng không thấy Triệu Mộng Điềm đâu cả. Tài xế nói với anh, Triệu Mộng Điềm không sao cả, điện thoại bị rơi vỡ rồi không thể nào liên lạc được. Bây giờ cô đang ở khoa Phụ sản chờ kiểm tra.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khoa Phụ sản? Trái tim anh rung lên một cái, vội vàng chạy đến khoa Phụ sản.
 
Đến khoa Phụ sản, Triệu Mộng Điềm ngồi lẻ loi trơ trọi trên một cái ghế dài, bóng lưng tiêu điều, dáng vẻ nhìn qua có mấy phần đáng thương.
 
“Bảo bối, sao vậy?” Anh ôm lấy cô kiểm tra toàn thân, xác nhận cô thật sự không có việc gì cũng không có bị thương mới yên lòng.
 
Cô cầm tờ giấy xét nghiệm, nước mắt lưng trong, “Mang thai.”
 
Hu hu hu… Cái tên khốn này không chịu làm biện pháp an toàn, quả nhiên là trúng thưởng rồi…
 
“Mang thai thì mang thai, khóc cái gì?” Anh ôm người vào trong ngực, nhẹ nhàng nói, giống như cảm thấy mang thai cũng chẳng là chuyện gì lớn lao.
 

Mang thai rồi giờ phải làm sao? Cô nhìn anh đôi mắt như đang muốn tìm tòi đáp án, nhưng không tìm ra được. Dáng vẻ của anh vẫn bình tĩnh như cũ, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì khác trong mắt anh, cũng chẳng nói cho cô biết nên xử lý thế nào.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau đó tâm tình của cô thật sự không tốt chút nào, hơn nữa còn cảm nhận được rõ ràng tâm tình của Tần Dạ rất phức tạp. Anh đưa lưng về phía cô ở trong phòng vệ sinh hút liền mấy điếu thuốc. Mặc dù mỗi lần hút xong đều tắm rửa súc miệng sạch sẽ nhưng cô vẫn phát hiện ra. Liên tục mấy ngày, anh cũng chẳng nói tiếng nào, mặc dù vẫn thấu hiểu lòng người như trước, ở cuộc sống sinh hoạt lại rất chu đáo.
 
Trong lòng cô vẫn luôn thấp thỏm: Tần Dạ sẽ không đổi ý, không muốn đứa bé này chứ. Cô muốn tìm anh nói cho rõ ràng, nhưng mà mấy ngày nay có vẻ như công việc của anh bề bộn, vẫn chưa tìm được cơ hội, trái tim vẫn luôn bị treo lơ lửng, cơm cũng ăn không ngon.
 
Cô muốn đi tìm người xin giúp đỡ, nhưng mà mọi chuyện còn chưa được giải quyết, cô sự khéo quá hóa vụng, thật sự rối rắm.
 
Buổi sáng cuối tuần, Tần Dạ không có đi làm, sáng sớm nói muốn dẫn cô đi mua quần áo, mua thêm một ít quần áo bầu cho cô. Từ trước đến nay anh chưa hề đi dạo phố cùng cô, mỗi lần anh toàn để cô tự mình đi quẹt thẻ. Lần này chủ động như vậy, nghĩ thầm đây là ý nói muốn cô sinh đứa bé này hay sao? Cứ không danh không phận như vậy à? Cô có chút tức giận, nhưng lại không biết phải làm sao, người ta chẳng nói cái gì, chỉ mỗi mình cô suy nghĩ lung tung. Tần Dạ thật sự không phải là con người!!! Trong cô mắng tên đàn ông thối này không dưới trăm lần.
 
Khu mua sắm vào cuối tuần là đông đúc nhất, nơi này đã bắt đầu vào mùa đông, nhưng bước vào trong nhà vẫn cảm nhận được sự ấm áp của chỗ mua sắm cùng đông đúc. Chỗ này hình như đang làm hoạt động gì đó, bốn phía còn có hoa tươi cùng bong bóng, trang trí rất đẹp đẽ.
 
Tần Dạ kéo cô đi vào trong, nói là đi mua quần áo, nhưng đi trên đường chẳng thèm ghé qua cửa hàng quần áo nào mà đi thẳng đến sảnh chính giữa trung tâm, đứng đợi. Sau đó anh giống như đang tra cứu gì đó trên điện thoại, đứng đó không nhúc nhích. Cô cũng cúi đầu không nói gì, trong lòng có chút hờn dỗi, trong nhất thời không chú ý đến những chuyện kỳ lại xảy ra gần mình.
 
Đúng lúc này, anh mở miệng gọi cô: “Bảo bối, nhìn lên trên đi.”
 
Vẻ mặt của Triệu Mộng Điềm vô cùng nghi hoặc ngẩng đầu lên.
 

Ánh đèn của trung tâm thương mại bỗng nhiên tối xuống, màn hình khổng lồ chính giữa trung tâm thương mại sáng lên, xuất hiện một trái tim khổng lồ màu đỏ. Mấy giây sau, trái tim biến mất, lại thoáng hiện ra một dòng chữ lớn, viết rõ ràng: “Triệu Mộng Điềm, anh yêu em.”
 
Trong lúc nhất thời cả người cô ngây ngẩn. Tiếp theo ánh đèn nho nhỏ như ánh sao sáng lên ở bốn phía, nhỏ xíu và dày đặc, đan xen nhau treo trên không trung, ánh sáng màu vàng hội tụ lại thành một biển sao trời xán lạn. Bốn phía đột nhiên yên tĩnh lại, để lại một không gian rộng lớn lại cho bọn họ, trong bóng tối có hai chùm sáng chiếu thẳng xuống, đánh thẳng vào hai người họ.
 
Tần Dạ xoay người, giật xuống một ánh sao ở trên xuống, mở ra, từ bên trong lấy ra một chiếc nhẫn, long trọng quỳ một chân xuống, đôi mắt nghiêm túc. Mỗi câu mỗi chữ của anh đều rất kiên định: “Triệu Mông Điềm, anh yêu em, gả cho anh đi!” Trong mắt người đàn ông đều in hình bóng của cô.
 
Triệu Mộng Điềm nhìn thấy hết thảy những cái này, che miệng lại, khuôn mặt không thể tin được.
 
Người đàn ông này vậy mà muốn cầu hôn cô!
 
Nước mặt như hạt châu không ngừng rơi xuống, tay cô vội vàng lau đi, trong khoảnh khắc quên mất nên phản ứng như thế nào.
 
Tần Dạ biết cái tính tình ngốc ngốc của cô, thấy cô không phản ứng, lớn tiếng lặp lại, “Triệu Mộng Điềm, gả cho anh!”
 
Không ngờ một người đàn ông lạnh nhạt đến vậy ở một chỗ náo nhiệt nhất mà lại làm chuyện này. Trong lòng cô tràn ngập cảm động cùng vui sướng, khóc sau đó liền mạng gật đầu, nói không nên lời.
 
Từ trước đến nay tên đàn ông thối này cho dù là cầu hôn cũng không dùng câu nghi vấn. Anh đeo chiếc nhẫn kim cương bự như trứng bồ câu vào tay cô, cũng ôm cô vào lòng. Đeo xong chiếc nhẫn, trong lòng anh cũng nhẹ nhàng thở ra. Mặc dù ngoài mặt anh rất bình tĩnh nhưng cầu hôn trước mặt mọi người thật sự là làm cho anh có chút khẩn trương, may là không xảy ra cái gì ngoài ý muốn. Anh không kìm được mà ôm lấy mặt cô, hôn lên một cái. Xung quanh truyền đến tiếng nhiệt liệt reo hò cùng với tiếng vỗ tay.
 
Cô xấu hổ đến hoảng loạn, chôn mặt trong ngực anh không chịu ra ngoài. Dường như Tần Dạ cũng có chút kích động, khóe miệng không kiềm chế được mà cong lên, trong mắt đều là ý cười.

 
Hơn nữa, Tần Dạ còn mang lại cho cô một niềm vui lớn hơn, anh mời cha mẹ hai bên cùng bạn bè người thân đến hiện trường. Cô nhìn thấy ba mẹ, anh Triệu, Mông Tín, vợ chồng Trần Kiêm Gia, thậm chí ngay cả cửa hàng trưởng cùng đám nhân viên cũng ở đó chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc của hai người họ.
 
Quả thực là giống như nằm mơ, cô sắp cùng nam thần kết hôn!
 
Thật sự là không thể nào tưởng tượng được!
 
*
 
Vì lý do cô đang mang thai, nên chuyện cầu hôn đính hôn cùng kết hôn của hai người cũng rất phi thường, chưa hết một tháng đã làm xong.
 
Người lớn hai nhà đều là người cởi mở dễ nói chuyện, nhanh chóng chấp nhận chuyện trở thành sui gia. Mời công ty dịch vụ cưới hỏi cùng dịch vụ áo cưới chụp ảnh chuyên nghiệp. Toàn bộ mọi khâu đều được trợ lý cùng đoàn đội chuyên nghiệp xử lý. Mỗi ngày cô chỉ có ăn rồi lại ngủ, ngủ dậy rồi lại ăn. Dường như cô cũng chẳng có gì phải lo lắng. Sở dĩ tốc chiến tốc thắng là vì cảm thấy kết hôn ở mấy tháng sau của thai kỳ sẽ cực khổ hơn, cộng thêm cơ thể cũng thay đổi, mặc áo cưới không còn đẹp nữa. Tần Dạ có nguyên tắc mọi chuyện hết thảy đều dùng tiền để giải quyết, hôn lễ cũng cực kỳ xa xỉ trọng đại.
 
Ngày cử hành hôn lễ, cô nhìn chú rể bên cạnh mình, cảm động phát khóc. Nam thần trở thành chồng mình, giấc mộng nhiều năm về trước của cô, rốt cuộc cũng thành thật rồi! Triệu Kiêm Gia còn trêu chọc động tác của bọn họ quá nhanh, vượt qua mặt cặp vợ chồng đã kết hôn.
 
Trong khi mang thai cần người chăm sóc, bọn họ dọn đến biệt thự nằm ở ngoại ô của Tần Dạ, thuê một chuyên gia dinh dưỡng còn thuê thêm một thư ký đời sống có kinh nghiệm chăm sóc em bé. Cô cũng ít khi đi đến cửa hàng trà sữa, cô chỉ chuyên tâm ở nhà dưỡng thai, lâu lâu đi đến công ty với anh.
 
Trong lúc mang thai, Tần Dạ không được ăn thịt phải nói là cực kỳ phiền muộn. Ba tháng đầu cùng nhau tháng cuối thai kỳ là thời gian cấm đoán của các bác sĩ. Thời gian khác coi như có làm nhưng cũng phải vừa phải kiềm chế, không thể quá dồn dập. Anh thay đổi bản sắc từ mãnh thú trở thành dịu dàng cẩn thận, sợ cô hay đứa nhỏ bị thương, nhịn cũng rất vất vả.
 
Bọn họ cũng đi học một khóa đào tạo dành người lần đầu làm cha mẹ. Sau khi biết được những rủi ro khi sinh con, về đến nhà anh rất lo lắng, lại tăng gấp đôi người chăm sóc bên cạnh cô.
 
Triệu Mộng Điềm cảm thấy anh lo lắng thái quá, ăn uống ngủ nghỉ đều phải dựa theo hướng dẫn. Kiểm tra trong thai kỳ của cô cũng rất khỏe mạnh, tuổi còn trẻ, cô vẫn thường làm anh yên tâm. Nhưng tính của anh vẫn thích quan tâm, mỗi ngày đều đi làm cùng tan làm đúng giờ, ăn cơm chung với cô đi tản bộ chung. Những lúc không gặp được, anh gọi điện qua WeChat không ngừng, sợ cô có chuyện gì.
 

Lúc cô mang thai bảy tháng, Đại học Xuân Thành tổ chức lễ kỷ niệm thành lập. Anh được mời làm cựu sinh viên danh dự, sẵn tiện dẫn cô trở về tham quan.
 
Tốt nghiệp nhiều năm rồi, nhưng sân trường cũng không có gì thay đổi. Các sinh viên mang theo gương mặt thanh xuân dào dạt, lúc tiếp đãi bọn họ thật sự là làm cho người ta hoài niệm. Nhớ năm đó, bọn họ cũng như thế, Tần Dạ còn đảm nhận chức Hội trưởng Hội sinh viên, cảm nhận sâu sắc hơn.
 
Tham gia hoạt động xong, Tần Dạ hỏi cô có mệt không, nhận được câu trả lời phủ định một cách chắc chắn xong, anh dẫn cô đi dạo trong sân trường.
 
Văn phòng Hội học sinh, nơi lần đầu tiên bọn họ gặp nhau trong mơ. Dưới lầu ký túc xá, tiệm mì sợi ở cổng sau của trường, phòng đọc sách… dấu chân của bọn họ đã lưu lại ở nhiều nơi như vậy. Tuy nói là mơ, nhưng cũng không khác với hiện thực là bao nhiêu.
 
Cuối cùng bọn họ đi lên sân thượng của khu dạy học, Tần Dạ nói đây là nơi cuối cùng cô biến mất ở trong mơ. Lúc đó cô làm mất sợi dây đỏ, không có đoạn ký ức này. Tất cả những gì cô nhớ được chỉ là lần tỏ tình trên sân thượng với những ngọn núi xa xôi.
 
Có lẽ là nhớ đến chuyện gì đó, người đàn ông ôm cô thật chặt, trong mắt có chút chua xót, có chút nghẹn ngào, “Em… không biến mất có được không?”
 
Lúc đó, anh trơ mắt nhìn người con gái yêu dấu của mình biến mất, trái tim như tan vỡ. Trong mơ anh tìm cô rất lâu, tìm đến khi gần như phát điên, cho nên sau khi về hiện thực tìm được cô, anh mới có thể nhanh chóng quả quyết mà xuống tay trước chiếm lấy ưu thế như vậy. Đôi khi Triệu Mộng Điềm phàn nàn anh chẳng thèm theo đuổi mà trực tiếp lừa cô lăn giường. Nhưng cô nào biết được, nỗi sợ của anh khi tìm người trong mơ.
 
“Dạ, đừng sợ, em đang ở trong ngực anh, em sẽ không biến mất.” Anh vỗ vỗ lưng người đàn ông, khó khăn lắm mới nhìn thấy được thời khắc yếu đuối của anh, giống như một đứa bé bị mất đi đồ chơi mình yêu thích.
 
Cô kéo tay anh sờ đến cái bụng đã nhô cao, an ủi: “Anh nhìn đi, em sống sờ sờ đây nè. Chúng ta còn có con, thằng bé nhanh chóng sẽ ra đời, chúng mình sẽ ở cùng với nhau.:
 
“Ừ.” Anh sờ bụng cô, nói giọng chắc nịch “Chúng ta sẽ luôn ở cùng nhau!”
 
Gió nhẹ tháng bảy lướt qua sân thượng, thổi qua vạt áo của người hữu tình, nhẹ nhàng chậm rãi, mang theo hương vị của sự mãn nguyện.
 
Mặc dù giấc mơ đã thật sự kết thúc, hiện thực của bọn họ vẫn tiếp tục, sẽ tiếp tục hạnh phúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận