Qua vài ngày, cô nhận được điện thoại của bạn tốt Trần Kiêm Gia hẹn cùng nhau đi dạo phố sau đó uống trà chiều, cô không hề nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay lập tức.
Hai giờ chiều, cô giao lại quán trà sữa cho quản lý rồi một mình tự lái xe đến trung tâm thương mại trước. Hình như đã hơn hai tháng cô không gặp Trần Kiêm Gia rồi, cô ấy vẫn luôn chạy loạn ở nước ngoài nên không mấy khi ở trong nước.
Trần Kiêm Gia vẫn giống như trước, không thay đổi gì mấy, vẫn cả người thơm ngát, mặc váy đi cùng với mái tóc xoăn uốn lượn màu nâu, vẫn luôn quyến rũ động lòng người như trước, dường như từng cái giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ mê hoặc không ngừng. Lúc cô ấy nhìn thấy Triệu Mộng Điềm thì lập tức lao đến ôm cổ đồng thời không ngớt miệng mà làm nũng "Nhớ bảo bối của mình muốn chết đi được", hơn nữa còn tiện thể sàm sỡ vài cái. Sau đó không đợi nói được vài câu thì đã nhanh chóng kéo Triệu Mộng Điềm đi dạo ở trung tâm thương mại.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sức chiến đấu của cô gái này thật sự quá mức khủng khiếp, chân đi giày cao 15cm nhưng lại giống như dẫm trên mặt đất bằng phẳng, lộc cộc lộc cộc ra ra vào vào các cửa hàng chuyên doanh của các thương hiệu nổi tiếng, chỉ cần thích là mua, thứ nào phân vân thì mua tất, quét thẻ đến mức không có lúc nào rảnh tay. Cô đi dạo với Trần Kiêm Gia hơn hai tiếng đồng hồ, mệt đến không thở nổi nhưng hai người vẫn đi tiếp đến khi trên tay hai người đã treo đầy túi mua sắm mới thôi, mãi đến lúc không thể cầm thêm được nữa thì bạn tốt của cô mới động lòng từ bi mà tuyên bố nghỉ ngơi giữa giờ. Hai người cùng đến chỗ khác uống trà chiều.
Sau khi cẩn thận chọn một quán cà phê nhỏ đầy tính văn nghệ để ngồi, vừa mới gọi món xong thì Trần Kiêm Gia đã không nhịn được mà tuyên bố: "Điềm Bảo! Tớ sắp kết hôn rồi, cậu phải làm phù dâu cho tớ đấy."
"Lần này thật sự nghiêm túc rồi sao?" Cô nhìn bạn tốt mình sắc mặt sáng ngời, cả người đều toát lên sự vui vẻ thì thật ra cũng tự mình có câu trả lời rồi.
"Tất nhiên, nếu không kết hôn thì tớ còn hẹn hò với hắn lâu vậy để làm gì chứ, cũng bốn năm rồi, có thể tham gia thế vận hội Olympic rồi đó."
Cũng đúng, nhiều năm như vậy rồi nhưng người có thể cột chung bạn tốt của cô với mong muốn kết hôn chung một chỗ cũng chỉ có một người mà thôi. Từ xưa đến nay, Trần Kiêm Gia giống như một cánh bướm không ngừng bay lượn khắp nơi, ít khi nào đậu trên đóa hoa quá lâu, thậm chí cô ấy còn từng tuyên bố lung tung rằng mình không phải là người vì một cái cây mà buông tha cho cả cánh rừng, mãi cho đến khi gặp được người này.
Lại nói tiếp, bạn trai hiện tại của Trần Kiêm Gia cũng vô cùng tài giỏi, anh chính là tuyển thủ người châu Á đầu tiên đạt được vị trí quán quân Grand Slam (!) trong thi đấu đơn đồng thời cũng là vận động viên tennis đứng đầu trong nước hiện nay. Không nói đến trình độ chuyên nghiệp đến mức có thể viết vào sử sách, quan trọng hơn chính là vẻ bề ngoài của anh vô cùng đẹp trai. Dáng người gương mặt phát triển toàn diện, chỉ cần mỗi lần anh lên sóng tranh tài thì tỷ suất lượt xem đều sẽ vươn lên một tầm cao mới, được truyền thông ca tụng rằng thực sự xứng đáng với danh hiệu hoàng tử tennis. Anh tên là Tống Sâm Châu, đồng thời cũng chính là một trong những người thừa kế của tập đoàn Tống thị tiếng tăm lừng lẫy. Về cơ bản mà nói, có thể dán lên anh đủ loại nhãn mác như: đẹp trai, si tình, quý công tử dựa vào thực lực mà kiếm cơm.
(!): Trong môn quần vợt, giành được Grand Slam nghĩa là trong 1 năm đoạt chức vô địch một trong 4 giải sau: Úc mở rộng, Pháp mở rộng, Wimbledon, Mỹ mở rộng
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi anh cùng Trần Kiêm Gia ở bên nhau, Triệu Mộng Điềm hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc chút nào, cô vẫn biết bạn tốt mình vẫn luôn nức tiếng xinh đẹp, mà Tống Sâm Châu lại là người đẹp trai có tiếng trong giới nên nhất định có thể thu hút được sự chú ý của bạn tốt cô. Nhưng mà chuyện hai người có thể ở bên nhau đến tận bốn năm thậm chí đã sắp được năm năm lại là chuyện mà không ai ngờ được. Theo cách nói của Trần Kiêm Gia thì có thể tổng kết được: Gặp được người như người này, tạm thời lòng không có ý định thay lòng đổi dạ.
Bạn tốt cô tiết lộ, lần này trên đường cô ấy đi cùng với anh tham gia thi đấu thì đã đồng ý lời cầu hôn của anh, mặc dù trước đó anh đã từng cầu hôn nhiều lần nhưng cô ấy vẫn còn do dự. Nhưng lần này lại không giống trước đó, đầu năm nay Tống Sâm Châu được bác sĩ chẩn đoán đầu gối mắc phải chấn thương nghiêm trọng đồng thời bác sĩ đề nghị ngừng thi đấu thể thao để có thể tĩnh dưỡng tốt nhất. Mà bản thân anh cũng định sau khi tham gia xong giải đấu này sẽ giải nghệ. Gần đến lúc Tống Sâm Châu giải nghệ thì tính cách tâm trạng có chút không ổn định đồng thời cũng thiếu cảm giác an toàn rất nặng, Trần Kiêm Gia thấy vậy đau lòng không ngớt, lúc này cô ấy mới nhận ra tầm quan trọng của người đàn ông này trong lòng mình vì thế cô ấy đã đồng ý lời cầu hôn của anh.
Bạn tốt sắp kết hôn tất nhiên Triệu Mộng Điềm thấy vô cùng vui vẻ, hơn nữa cũng đồng ý trở thành phù dâu của cô ấy.
Lại nói, trước đây sau khi Trần Gia Kiêm theo đuổi được Tần Dạ xong, không đến hai tháng đã chia tay, việc này vẫn luôn vô cùng sôi nổi trong trường học. Tuy nhiên phần lớn mọi người đều vô cùng vui mừng. Cô vẫn nhớ rõ, lúc Trần Kiêm Gia nói lời chia tay khi được hai tháng, sau đó khi cô ấy quay về thì mang vẻ mặt hưng phấn vô cùng nói rằng mình đã tìm được mục tiêu mới, cô còn mắng bạn tốt của mình là nữ cặn bã.
Nhưng bạn tốt của cô lại không quá để ý, theo ý cô ấy hợp thì yêu đương, không hợp nữa thì chia tay thôi, quả thực Tần Dạ rất đẹp trai nhưng tính cách hai người lại hoàn toàn không quá hợp nhau, cả hai giống như hai con khổng tước kiêu ngạo, bời vì bản thân hai người đều có điều kiện vô cùng ưu tú nên tâm cao ngạo khí hoàn toàn không hiểu được khoan dung nhường nhịn là gì. Nói nữa thì chính là tuổi trẻ nên vậy, nhưng nói trắng ra thì chính là trẻ tuổi nên không hiểu chuyện.
Lúc đó, không biết trong lòng Triệu Mộng Điềm có cảm giác thế nào nữa, tuy rằng nam thần có chủ khiến trong lòng cô có chút buồn bã tổn thương nhưng chỉ cần đối phương được hạnh phúc thì tốt xấu gì cô cũng có thể tự an ủi mình một chút, tốt nhất là thành toàn cho người ta rồi triệt để buông tay. Nhưng bây giờ lại chia tay rồi, cô lại có chút phát rầu, một người ưu tú như bạn tốt của cô mà nam thần còn có thể buông tay được thì một cô gái như thế nào mới xứng đôi với anh? Tất nhiên, bản thân cô chắc chắn không được, lúc đó cô vô cùng tự ti về bản thân mình, cô sợ bị từ chối, bị cười nhạo, sợ tâm tư yêu thầm của mình bị người khác biết được rồi nói cô không biết tự lượng sức mình. Hơn nữa, cô và Trần Kiêm Gia là bạn tốt, về lý mà nói thì người đàn ông này cô không thể đụng đến, cô không bước qua được ranh giới trong lòng mình.
Sau này, có thể là do bị bạn tốt cặn bã tổn thương sâu sắc mà thời cao trung, nam thần cũng không chính thức qua lại với bạn gái nữa, cũng vẫn có vài tin đồn này nọ mà đối tượng mập mờ cũng có vài người nhưng phần lớn vẫn là chỉ có tiếng mà không có miếng, cũng không thấy ai có tiến triển thực sự cả.
Nữ sinh tỏ tình với nam thần rất nhiều, tất nhiên người bị nam thần từ chối cũng càng ngày càng nhiều. Mãi cho đến cuối cấp, khi mọi người vẫn đang hăng hái chiến đấu cho kỳ thi cuối cấp thì đột nhiên trong trường công bố tin vui rằng nam thần được đại học Xuân Thành đặc biệt tuyển thẳng. Đây là trường hợp đầu tiên của trường bọn cô được đặc biệt tuyển thẳng như vậy, hơn nữa đại học này vẫn luôn là trường nổi tiếng trong nước do đó toàn trường cô đều như sôi trào, tất cả mọi người đều nói rằng nam thần không hổ là nam thần, ngay cả thi cuối cấp cũng đi trước mấy người bọn họ.
Khoảng thời gian sau của cô ở cao trung vô cùng u ám, cả ngày lẫn đêm đều liều mạng mà học hành chỉ vì mục tiêu có thể vào trường học của nam thần, sau này đến khi thi đại học phát huy vượt xa ngày thường thuận lợi đậu vào đại học Xuân Thành trở thành bạn học với nam thần. Cô vẫn nhớ kỹ lúc nhận được giấy báo trúng tuyển, đó lần đầu tiên cô cười thoải mái đến như vậy, trái tim thiếu nữ bình thường đã thực hiện được giấc mộng có chút không bình thường đó là đến gần nam thần hơn một chút.
Bốn năm đại học, Triệu Mộng Điềm vẫn luôn đau khổ mà yêu thầm, chỗ tốt của việc trở thành bạn học với anh chính là thường xuyên có thể thấy được anh. Cô đuổi theo hình bóng của nam thần nên gần như tham gia tất cả hoạt động có anh gia, tất cả chỉ vì có thể thấy được anh từ xa xa nhằm an ủi tâm lý tự ti của mình.
Trên đại học, nam thần vẫn là một nhân vật hô mưa gọi gió, đảm nhiệm chức danh chủ tịch hội học sinh, đến năm tư bắt đầu xây dựng sự nghiệp với bạn học, giờ đây trong sân trường vẫn còn truyền thuyết do hắn lưu lại. Mấy năm sau quảng cáo dùng để chiêu sinh của đại học Xuân Thành cũng là ảnh chụp của nam thần, thực sự hấp dẫn rất nhiều người đến đăng ký ghi danh.
Tất nhiên, cô không dám đến làm quen với nam thần đồng thời trăm triệu lần cũng không dám thể hiện quá mức lộ liễu. Trong mấy năm đại học, sinh hoạt hằng ngày của cô chỉ xoay quanh hai chuyện chính là học hành và thầm yêu nam thần, tịch mịch mà đơn điệu, chỉ có khi nào nghe thấy có tin tức gì về nam thần mới có thể giống như trong bầu trời mây đen giăng kín bỗng nhiên lọt vào một hai tia sáng nhạt nhòa nhưng rõ ràng cô hoàn toàn không hài lòng với loại ánh sáng này.
Yêu thầm thật sự là một chuyện vừa đau khổ vừa ngọt nào, ngọt ngào thì ít nhưng đau khổ thì nhiều, nếu có cô gái nào đó yêu đương đau khổ giống như vậy thì nhất định cô sẽ khuyên nhủ các kiểu. Nhưng sau khi yêu rồi, nó dường như đã trở thành một loại chấp niệm trong lòng, không có nguyên nhân, chỉ là thích thôi, vì thế tình nguyện tiêu tốn thời gian của mình, chỉ vì cảm giác yêu thích anh mà thôi.
Chỗ này Triệu Mộng Điềm rơi vào vào hồi ức thì bên cạnh bạn tốt của cô giả bộ than thân oán giận: "Haiz, ngẫm lại một đóa hoa như tớ lại phải vĩnh viễn cắm trên bãi phân trâu Tống Sâm Châu này, thật sự vô cùng khổ sở."
Cô thấy thế thì cũng giả bộ đánh cô ấy một cái, "Biết được như vậy mà còn không ngại thối muốn đâm đầu cắm vào phân trâu."
"Nhưng mà bà đây còn chưa chơi đủ..." Trần Kiêm Gia mang vẻ mặt mê trai, "Đều tại lúc đó tớ bị ma xui quỷ ám, thấy hắn đáng thương nên mới đồng ý, ngẫm lại mà nói thì trên đời này còn biết bao đàn ông đang chờ tớ đến sủng hạnh đó, thân thể trẻ tuổi trẻ này nọ nghĩ mà thật hưng phấn."
Bạn tốt cô cho rằng đàn ông qua hai mươi bốn tuổi rồi sẽ không còn trẻ trung nữa, trước đây khi bắt đầu ở bên Tống Sâm Châu thì đối phương cũng đã hai mươi sáu nên vẫn luôn ngại hắn già, hiện giờ hắn đã bước sang tuổi ba mươi nên lại càng cảm thấy hắn chính là một tảng thịt khô hong gió nhiều lần hơn nữa còn thường xuyên cười nhạo Tống Sâm Châu về chuyện này.
"Tính táo lại, Tống Sâm Châu đang vác đao chạy đến đây rồi."
"Không, hãy để tớ nằm mơ thêm một chút, vẫn còn nhiều thịt đưa đến miệng nhưng không ăn được đó." Trần Kiêm Gia giả bộ động tác lau nước bọt, "Vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng thịt phải ăn chính là Tần Dạ, trời má, người đàn ông này quá cực phẩm rồi, tại sao lúc đầu bà đây lại ngây thơ như vậy chứ, biết vậy lúc đó đã không như vậy."
Triệu Mộng Điềm trợn trắng mắt, sắc nữ này lại thế rồi, mỗi lần tỏ ra mê trai chắc chắn sẽ không thiếu được Tần nam thần, cô ấy nói cô ấy vẫn luôn cảm thấy vô cùng hối hận vì năm đó ngây thơ đơn thuần quá mức nên không ngủ với Tần Dạ, cảm thấy thiệt thòi biết bao.
Cô đưa tay chỉ chỉ vào trán của bạn tốt mà cười nhạo cô ấy: Sắc nữ.
Trần Kiêm Gia nắm lấy tay cô dùng sức cà cà càng lúc càng to gan hơn: "Chỉ cần ngủ được một lần thì dủ có chết có cũng không tiếc."
Bạn tốt cô vẫn luôn kêu gào như vậy mãi đến khi phục vụ dọn món lên mới thôi.
Nhìn bàn trà chiều tinh xảo trước mặt, trước tiên hai người giống như bình thường chụp ảnh này nọ sau đó Trần Kiêm Gia đẩy bánh kem và điểm tâm khác đến trước mặt Triệu Mộng Điềm chỉ chừa lại cà phê trước mặt mình làm vẻ đau lòng nói: "Bây giờ tớ không thể ăn cái này, tớ phải giảm cân, nếu mập lên thì kết hôn sẽ không đẹp nữa."
Cô nhìn dáng người lung linh của bạn tốt một cái sau đó cưng chiều cười cười yên lặng ăn bánh kem và điểm tâm.
Mỗi một cô gái đều có một giấc mơ về kết hôn, muốn làm cô dâu xinh đẹp nhất, có thể tìm một người cùng thực hiện ước mơ này thật sự là một chuyện vô cùng tốt đẹp.
————————
Sau khi tụ tập với bạn tốt xong, cuộc sống của cô khôi phục lại nhịp điệu bình thường trước đó, vẫn đi làm và tan ca mỗi ngày, ngược xuôi bận rộn.
Chiều hôm đó, quán trà sữa nhận được một đơn đặt hàng lớn gồm một trăm phần từ công ty nam thần, quán lý nói rằng hình như là để chúc mừng khánh công sản phẩm, do chính tay bộ phận hành chính gọi điện sang đây đặt đơn. Bởi vì đơn hàng đặt bất ngờ nên cô và nhân viên trong quán cùng nhau chung tay xử lý, bận rộn đến hơn một giờ chiều mới xong xuôi, sau đó cô lại giao cho quản lý mang theo mấy nhân viên tự mình mang qua đó.
Qua được một lúc thì quản lý gọi điện cho cô nói rằng có một người cầm theo một chiếc túi bị hỏng nên bị rơi mất mấy ly trà sữa, cần phải làm lại một nữa, vì thế cô và nhân viên pha chế trong cửa hàng lại phải làm lại mấy phần. Bây giờ trong quán chỉ còn một mình cô và nhân viên pha chế trà sữa, không còn cách nào khác cô chỉ có thể đích thân mang đến. Nếu để nhân viên pha chế trà sửa đi đưa hàng thì trong cửa hàng chỉ còn lại duy nhất mình cô, nếu có khách đến nữa thì không thể tiếp tục nhân đơn rồi.
Đến công ty nam thần, lòng nàng vẫn luôn vô cùng thấp thỏm nên vẫn luôn một mực tự xây dựng tâm lý của bản thân, không biết có thể gặp được nam thần hay không, cô vừa muốn gặp lại không muốn gặp, trong lòng rối rắm không thôi.
Đến khi cô đến dưới lầu cao ốc của công ty Khoa học Kỹ thuật thì thấy có nhân viên đang trên đường quay về, cô mang theo trà sữa bước đến hỏi xem mọi chuyện thế nào thì biết được quản lý vẫn đang chờ ở trên, nhân viên muốn giúp cô cầm lên trên đó thì bị cô nhẹ nhàng từ chối. Có thể đây là lần duy nhất cô có thề bước vào công ty của nam thần, cô muốn đến nhìn một chút ...
Nhân viên nói với cô đi lên lầu hai mươi ba, sau khi đăng ký dưới lầu một chút thì cô trực tiếp bước vào thang máy đi lên, đọc dường đi vô cùng thuận lợi, ra khỏi thang máy lại đi thêm vài bước nữa vừa liếc mắt một cái thì thấy được logo to đùng và một sân khấu có cảm giác được thiết kế sẵn, quản lý và quản lý công ty khác đang đứng đó chờ cô mang đồ đến.
Sau khi nhận lấy trà sữa trong tay cô, quản lý xin lỗi với người phụ trách mãi nhưng đối phương cũng không quá tức giận mà chỉ cười cười nói vài câu xã giao, cũng không có gì ngoài không có gì với có thể hiểu được này nọ. Cuối cùng, bởi vì đây là một khách hàng lớn nên quản lý nháy nháy mắt với cô vài cái, cô lập tức lấy từ trong túi ra một sấp phiếu ưu đãi.
Quản lý tương đối biết cách làm việc, nhiệt tình nhưng lại không mất đi vẻ cung kính mà nói rằng đây là thẻ giảm giá của quán chúng tôi, nếu sau này gọi hơn năm mươi phần trà sữa thì có thể hưởng ưu đãi đến tám phần, có thời hạn trong vòng một năm, thậm chí lần đặt hàng này cũng có thể sử dụng thẻ ưu đãi này.
Quản lý kia cũng cười vô cùng chân thành, miệng thì luôn nói mấy vị khách khí quá rồi, nhưng tiếp theo lại lấy điện thoại ra dứt khoát thanh toán số tiền của đợt đặt hàng này, tất nhiên là tính theo ưu đãi tám phần này.
Sau khi thanh toán xong thì đơn hàng này coi như đã xong, ngay lúc cô và quản lý chuẩn bị ra về thì quán lý lại dùng vẻ mặt ngại ngùng nói rằng mình muốn đi vệ sinh, hoàn cảnh có chút vội vã. Vừa hay cô cũng muốn đi vệ sinh, vì thế trước đó hai người không quay về liền mà chia nhau đi về phía phòng rửa tay tầng trên và tầng dưới, hẹn nhau sau khi xong thì gặp lại nhau trước cửa thang máy.
Toilet bên này khá sạch sẽ, lúc nàng vào phòng vệ sinh thì nhận được tin nhắn của quản lý nói rằng có thể bản thân mình đã bị tiêu chảy nên sẽ khá lâu nên nếu không không đợi được thì có thể về trước.
Bây giờ cô cùng không có chuyện gì quá mức bận rộn vội vã nên ngồi yên trên bồn cầu chơi điện thoại di động.
Lúc này, có vài người bước vào phòng rửa tay, người còn chưa đến nhưng tiếng đã đến rồi, nghe thì có vẻ chính là mấy nữ sinh trẻ tuổi nói chuyện bà tám, vì từ tầng hai mười hai đến hai mươi bốn đều là công ty của nam thần nên cô đoán có lẽ chính là nhân viên của nam thần, cô lập tức không vội vàng bước ra ngoài nữa, vì cô nghe thấy trong lúc các cô ấy tám chuyện có nói đến nam thần.
"Tôi nói cho cô nghe, nghe nói hôm nay Tần tổng đã nổi giận."
"Sao lại tức giận, không phải hôm nay mở tiệc chúc mừng sản phẩm sao, nghe nói lượng tiêu thụ sản phẩm rất tốt mà."
"Nghe nói là phát hiện số liệu bị làm giả, tức giận đến mức đập vỡ chiếc tách luôn."
"Trời đậu, thật hay giả thế..."
"Là thật đó, chị họ tôi chính là trợ lý của thư ký ngài ấy, cô ấy nói lúc Tần tổng tức giận đã đập vỡ chiếc tách mình thích nhất, chính cô áy giúp ngài ấy thu dọn lại."
"Không phải Tần tổng rất thích sưu tập các dụng cụ pha trà đắt tiền sao? Có phải chiếc tách kia rất mắc không?"
"Đúng rồi, đau lòng muốn chết."
"Chị họ tôi nói Tần tổng rất ít khi nổi giận với bọn họ, vì thế bao nhiêu tức giận còn lại đành rơi vào chiếc tách ngài ấy yêu thích này rồi."
"Bá đạo tổng tài đập nát chiếc tách, chỉ cần nghĩ thôi đã thấy thoải mái, nếu như thêm vào giận dữ vì hồng nhan thì cái chén kia phải nát thế nào mới đủ chứ..."
"Hì hì, chưa nghe nói sao, cuối năm ngoái có người muốn giới thiệu đối tượng cho hắn, hắn đã công bố ba tiêu chuẩn chọn bạn đời."
"Oa a! Cài này tôi có nghe rồi, chính là người phụ nữ xứng đôi với hắn phải có đủ ba điều kiện: Thông minh xinh đẹp có khả năng, ba điều kiện này một thứ cũng không thể thiếu."
"Chính là muốn vẻ bề ngoài như bình hoa, linh hồn của người phụ nữ tài giỏi và năng lực của một nữ cường nhân, yêu cầu cũng quá cao rồi đó."
"Thì đúng là như vậy, cũng không có mấy người có thể thỏa mãn được."
"Cũng không hoàn toàn là vậy, mấy người bạn gái cũ của Tần tổng..."
Mấy cô gái oang oang tám chuyện một lúc lâu, mãi đến khi có người gọi thì mới đi khỏi. Để tránh cho khỏi xấu hổ, Triệu Mộng Điềm đợi một lúc cho mọi người đi hết rồi mới bước ra, khi nhớ đến tiêu chuẩn kén bạn đời mọi người vừa nói thì không nhịn được mà cười tự giễu, thông minh xinh đẹp có năng lực, một cái cô cũng không có, làm gì có chỗ nào xứng với hắn, sao có thể tiếp tục vọng tưởng nữa chứ.
Đêm đó bạn tốt gửi video mời cô ăn thức ăn chó, nhìn hai người kia không coi ai ra gì mà tỏ vẻ ân ái, xung quanh tất cả đều là không khí ngọt ngào hạnh phúc, trong lòng cô vừa cảm thấy hâm mộ đồng thời không nhịn được mà cảm thấy chua xót.
Haiz... Cô cũng muốn nói chuyện yêu đương!
Trước khi ngủ, cô nhìn thấy sợi dây tơ hồng trên đầu giường, có chút rung động, đưa tay nắm lấy sợi tơ hồng, ngầm cho phép một nguyện vọng của bản thân: Đêm nay hãy mơ một giấc mơ thật ngọt ngào!