Sau khi thức dậy Triệu Mộng Điềm nằm yên trên giường, thật lâu vẫn chưa thể nào lấy lại bình tĩnh, vì mộng xuân của mình mà cảm thấy xấu hổ. Cô vậy mà lại có dâm ý với nam thần, còn mơ tưởng đến việc làm chuyện xấu hổ với anh trong mơ nữa!!!
Bây giờ giấc mơ càng ngày càng khoa trương.
Trong mơ, bọn họ vẫn chưa làm đến bước cuối cùng, anh nói không muốn làm lần đầu tiên với cô trên ghế sô pha, muốn cô dùng tay giúp anh bắn máy bay. Nhưng mà toàn thân cao thấp những chỗ nên chạm hay không nên đụng đều đã chạm qua, cô nhớ rõ dáng vẻ của bản thân nằm dưới thân anh khóc thút thít.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giấc mơ rõ ràng hoàn chỉnh như vậy, đến bây giờ cô vẫn còn khắc sâu ấn tượng. Trong mơ dáng người của Tần Dạ phải nói thật sự là con mẹ nó tốt, lại cực kỳ man. Nếu như hiện thực có thể có được người đàn ông này, thật sự là chết cũng đáng giá. Bây giờ cô có thể hiểu được vì sao bạn thân của cô tiếc nuối khi không ngủ được với anh.
Hôm nay Triệu Mộng Điềm không có đi cửa hàng trà sữa, nằm ở nhà nguyên một ngày, ăn cơm, tập yoga nhớ nam thần. Mỗi lần nhớ đến Tần Dạ cả người đều nóng lên, kích động không thôi. Buổi tối cửa hàng trưởng gọi điện thoại rủ cô đi hát karaoke, nói tối nay là ngày tụ họp mỗi tháng một lần của cửa hàng, cô ngẫm lại thấy dù gì thì cũng không có chuyện gì làm nên đồng ý.
Bởi vì nằm lì ở nhà một ngày, cô cũng không có hứng để trang điểm, tiện tay lấy một cái áo hoodie cùng váy, búi tóc củ tỏi liền đi ra khỏi nhà. Dù sao thì trong phòng KTV ánh đèn lờ mờ, cho dù có xinh đến mấy cũng không nhìn ra được.
KTV gần với cửa hàng trà sữa, chỉ khoảng trên dưới 10 phút đi bộ từ nhà cô, đặc biệt gần, lúc cô đến nơi đã 10 giờ, mọi người đang chơi vui vẻ trong phòng bao, thấy cô đến thì vui vẻ chào hỏi. Cô cũng gọi Trần Kiềm Gia đến tham gia náo nhiệt, bạn thân của cô thường xuyên đến cửa hàng trà sữa, mọi người đến biết cô ấy, hơn nữa khi Trần Kiêm Gia về nước, bọn họ cũng chưa từng hẹn nhau đi hát karaoke.
“Chị Điềm Điềm, đến rồi!”
“Ừa.” Cô nghịch ngợm nháy mắt một cái, “Đến để trả tiền cho mọi người. Đêm nay mị mời mọi người, mọi người không cần thay mị tiết kiệm tiền.”
“Wow, wow! Chị Điềm Điềm thật tốt! Chị Điềm Điềm vạn tuế!” Mọi người vui cười đùa giỡn ầm ĩ cả lên.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ngồi xuống sát bên cạnh chỗ Trần Kiêm Gia, cầm lấy menu, chọn một chút đồ ăn thức uống, vừa nói chuyện phiếm cùng bạn thân, vừa nghe những người khác ca hát. Từ trước đến nay, tính cách của cô vẫn luôn là dịu dàng thích yên tĩnh, mọi người cũng hiểu ý không chọc ghẹo cô nhiều, ngoại trừ Trần Kiêm Gia ra thì không có ai có thể trêu ghẹo cô.
Lúc này cửa hàng trưởng cầm micro đến tham gia náo nhiệt, “Chị Điềm Điềm, em đã nói với bọn họ là chị hát rất hay, bọn họ không tin. Nếu không chúng ta song ca một bài đi.”
“Cái đó là em nói, chị cũng chưa từng nói qua mấy lời này.” Cô muốn từ chối, nhưng nói kiểu gì thì cửa hàng trưởng vẫn không chịu buông tha, quả thực là muốn song ca với cô.
Cửa hàng trưởng là một ông bố bỉm sữa khoảng chừng 30, hào phóng rộng rãi. Ngày thường rất hòa đồng với các nhân viên khác cũng quản lý cửa hàng rất tốt, cô rất yên tâm chỉ là có chút nghịch ngợm, rõ ràng là lớn tuổi hơn cô nhưng lại thích gọi cô là chị.
“Đến đây, đến đây! Chúng ta cùng nhau so giọng, bọn nhóc này, cất cao giọng hát, hãy để giọng hát tuyệt vời của chị Điềm Điềm rửa tai cho chúng ta.”
Bầu không khí càng xào càng nóng, không từ chối được, lại có thêm Trần Kiêm Gia ngồi một bên giật đây, cô cũng cầm micro lên cùng cửa hàng trước song ca. Nào biết mấy đứa nhóc con này chủ tâm muốn chỉnh người, chọn bài sau cao hơn so với bài trước, từ chết cũng muốn yêu đến bọt biển rồi phù hoa, hát đến mức cô lạc giọng sắp tắt thở đến nơi, đám người kia còn ngồi vừa vỗ tay ồn ào, vừa hát theo, thỉnh thoảng còn mời cô mấy ly.
Chơi một hồi lâu, thật sự là hát đến lúc mệt mỏi, cô ném micro cho người bên cạnh, muốn nghỉ ngơi một chút. Cuống họng có chút khô, cô muốn uống chút nước cho nhuận giọng, nhưng phát hiện đám người này toàn gọi rượu, đến một chai nước lọc cũng chẳng có.
Cô nói một tiếng với Trần Kiêm Gia, cầm điện thoại bước ra khỏi phòng, chuẩn bị đi mua chai nước, sẵn tiện đi thanh toán tiền. Uống liên tục mấy ngụm nước khoáng cuống họng mới cảm thấy dễ chịu một chút. Cô cầm hóa đơn, đột nhiên có chút gấp gáp muốn đi nhà vệ sinh, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ vội vàng đi vào toilet.
Cô đi tương đối nhanh, đến chỗ rẽ đâm phải một người, là một người đàn ông, dáng dấp rất cao, trên người còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt. Cô cũng không có ý định ngẩng đầu, nói một câu, “Xin lỗi, tôi không cố ý.” Nói xong lách qua bên cạnh đi vào nhà vệ sinh nữ.
Cô thật sự là quá gấp rồi, nếu không phải vậy chắc hẳn phải xin lỗi người ta đàng hoàng một chút. Vừa rồi đúng là có chút không lễ phép, cô hơi ngượng ngùng, lề mề trong toilet thật lâu mới đi ra ngoài, quay về phòng bao.
Vừa quay lại phòng bao đã bị Trần Kiêm Gia cuốn lấy muốn quay video, bình thường cô không thích lộ mặt, hơn nữa hôm nay không trang điểm, liều chết chống cự cô ấy quay phim, hai người vừa cười nói vừa náo loạn thành một đống.
*
Lúc Tần Dạ đụng phải người ta, ban đầu cũng không để ý, thẳng cho đến khi quay trở về phòng bao với bạn mình, càng nghĩ càng thấy sai sai, giọng nói của cô gái kia…
Ngọt ngào, mềm mại, lại có chút quen thuộc, không lẽ lại là một người bạn đã quen biết hay sao? Anh suy nghĩ thật lâu nhưng cũng không thể nào nhớ ra được. Giọng nói dễ nghe như vậy, nếu như mình thật sự có một người bạn như vậy, anh khẳng định sẽ nhớ rõ. Đáng tiếc là lúc đụng phải cô không ngẩng đầu, mình cũng không nhìn thấy rõ tướng mạo. Dù sao cũng chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, anh nghĩ một hồi liền bỏ qua.
Lúc này, bạn tốt Âu Dương Bằng dẫn theo một nam sinh nhã nhặn thanh tú đến, giới thiệu với anh: “Lão Tần, đây là em họ của tớ, theo học chuyên ngành Triết học, hệ Tôn giáo học, Đại học Đông Thành. Đối với những chuyện kỳ quái thần bí có nghiên cứu qua, cũng gần tốt nghiệp rồi, không phải là có mấy câu hỏi muốn biết hay sao? Tớ đặc biệt dẫn đến đây giới thiệu cho cậu, có thể hỏi nó một chút.”
Em họ của Âu Dương Bằng tên là Mạnh Dương, chừng hai mươi tuổi, đeo kính mắt có chút nghiêm túc, cậu hỏi: “Nghe anh họ nói trên người anh có chuyện kỳ quái xảy ra?”
Tần Dạ nới lỏng cà vạt, có chút không tự nhiên, chuyện này đã làm cho anh bối rối gần cả tháng nay.
“Là như vậy, hôm đó trên đường tôi đi làm có đụng phải một ông lão. Lúc đó đã thắng lại, không có đụng vào, chắc là hù dọa đến người ta, lái xe cứ tưởng là người ta giả vờ bị đụng mắng đối phương, lúc ấy tôi vội vã đi làm cũng không để ý. Tôi chỉ nhớ rõ, ông lão kia nhìn chằm chằm tôi cười, cầm trong tay một sợi dây màu đỏ, có chút kỳ quái. Sau đó, trên tay tôi không hiểu sao lại xuất hiện cái này.”
Anh đưa tay xắn tay áo lên, trên cổ tay trái thình lình xuất hiện một sợi dây màu đỏ, giống như được vẽ lên quấn quanh một vòng.
Mạnh Dương kiểm tra cổ tay, phát hiện không phải là vẽ, ngược lại giống như hình xăm xăm trên cổ tay hơn.
“Cho dù là làm cách nào cũng không thể nào tẩy sạch được, không biết là dùng loại thuốc màu nào. Đã hỏi qua thợ xăm, đây không phải là hình xăm nên không dám tùy tiện đi tẩy xăm.”
“Ngoại trừ cái này trên người anh còn phát hiện cái gì bất thường không?” Mạnh Dương lại hỏi, bình thường mà nói, nếu như trên người xuất hiện cái không thuộc về mình sẽ phát sinh thêm những chuyện kỳ quái.
Bất thường? Tần Dạ nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Chỉ là chất lượng giấc ngủ trở nên vô cùng kém. Luôn luôn nằm mơ nhưng khi tỉnh lại lại không nhớ rõ nội dung giấc mơ.”
“Là mơ liên quan đến chuyện gì?”
“Không nhớ rõ.”
“Cái này…” Mạnh Dương suy nghĩ một hồi, “Thật có lỗi, em kiến thức hạn hẹp, lần đầu tiên gặp phải loại chuyện như thế này, không giúp được gì anh. Nhưng mà theo như em phỏng đoán, khả năng là thật sự có quan hệ với ông lão kia. Anh đắc tội ông ta, ông ta đang trả thù anh.”
“Cái này tính là trả thù cái gì?” Tần Dạ giơ bàn tay lên, “Không đau không ngứa, ngoại trừ có chút khó coi một chút.”
“Em cũng không biết, thật có lỗi…” Mạnh Dương do dự một chút, cho anh một lời khuyên, “Nếu không để em đưa cho anh một lá bùa đi. Thời gian này anh đi lại cẩn thận một chút. Nếu có gì bất thường nhớ kịp thời báo cho em, em giúp anh cùng nhau nghiên cứu. Mặt khác, nếu như gặp được ông lão kia, đề nghị anh nói một lời xin lỗi với ông ta. Trên thế giới này có rất nhiều chuyện không thể nào giải thích được bằng khoa học.”
Tần Dạ gật đầu đồng ý, “Được, tôi sẽ lưu ý.”
Tan cuộc về từ KTV đã là rạng sáng, anh tắm rửa, theo thói quen lướt vòng bạn bè trước khi đi ngủ. Anh không thích đăng lên vòng bạn bè, không thích like cũng chẳng thích bình luận, nhưng lại thích xem bạn bè đang làm gì.
Vừa vặn lướt đến một cái video ngắn do bạn gái cũ đăng, tiện tay ấn mở. Một cái video chưa đến 12 giây, được quay trong phòng bao KTV lờ mờ. Trong video quay một phòng gian phòng sau cùng là nhắm đến cô gái ngồi bên cạnh, bị đối phương đẩy nên ống kính có chút lắc lư, còn truyền đến giọng nói yếu ớt vừa quen thuộc vừa xa lạ. “Trần Kiêm Gia, đừng có quay tớ, cậu xấu quá rồi, ghét quá…” Nói nói hình như còn bị người kia cào một cái, đám con gái cười ha ha hi hi một trận.
Anh không tự chủ được mà xem đi xem lại mấy lần, ánh đèn trong video quá mờ, không nhìn rõ được mặt của cô gái kia, nhưng giọng nói kia lại mang lại cảm giác thân thuộc không giải thích được. Giống như…
Ánh mắt anh nhìn về một chỗ cách đó không xa, nhìn đến khung cửa sổ đến ngẩng người.
Giống như… anh đã cùng bạn gái làm chuyện đó cạnh khung cửa sổ, thanh âm của đối phương cũng nũng nịu như thế đến mức làm cho người ta tê dại.
Nhưng cụ thể là người bạn gái nào? Anh điểm lại một vòng danh sách các bạn gái của mình cũng không tìm được một người phù hợp.