Gặp Dữ Vô Hạn Lưu


Vào mùa thu, lúc mười giờ, thời tiết mát mẻ, nhưng đường đất nông thôn dẫn đến làng Tiều Diệp ở phía tây đường cái Đông Thành, tỉnh J, thành phố Đông Lâm có hơi xóc nảy.Kẽ hở giữa lốp xe bị chấn động đến mức bị đất vàng khô quắt và cả bụi đất mới dính vào, mà xe buýt nhỏ lại rung lắc lợi hại, trên ghế ngồi gần cửa sổ ở hàng cuối cùng có một cô gái trẻ tuổi đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tất nhiên bị rung đến bừng tỉnh, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.Sau khi cô tỉnh dậy thì vô thức chạm vào ngực mình, thiếu chút nữa đã phun axit trong dạ dày ra ngoài.Nhưng rất nhanh cô đã mở to mắt, nhìn tới nhìn lui trong xe, hoang mang dần biến thành sợ hãi, thân thể gầy yếu cũng theo bản năng co rút về góc giao nhau giữa cửa sổ xe và vách tường phía sau, còn không ngừng dụi mắt.“Khương Duệ, cô làm sao vậy?” Người bên cạnh lo lắng hỏi thăm, vừa xích lại gần thì bàn tay to béo thô thiển đặt trên đùi cô, áp người lên vai cô, một hơi nóng nặng mùi xông vào mũi cô.Trong nháy mắt, suy nghĩ từ tuyến trên thận xông lên thùy trán của não bộ Khương Duệ: Người đàn ông này tên Tào Quang, sáng nay món anh ta ăn là bánh bao hấp nhân rau hẹ với hành tây+ trứng luộc nước trà +canh dê+ tám miếng tỏi.Từng ngụm khí nặng mùi truyền tới khiến cô sảng khoái tinh thần.Khương Duệ buồn nôn muốn đẩy người trước mặt ra, trong đầu tuôn ra tin tức để cô lập tức có phán đoán.1.


Cô đã không phải là phú bà Khương Duệ nữa, Khương Duệ hiện tại trong nhà chỉ có bốn bức tường, cha mẹ là quỷ hút máu trọng nam khinh nữ, một thời gian trước, cô đã tự xin quỹ giúp sinh viên nghèo khó dựa trên điều kiện thực tế của mình nhưng bị người dùng quan hệ chèn ép khiến cô không được thông qua, từng một chỗ đều bị người khác chiếm lấy, thời gian cấp bách, thế là cô đến tìm quan hệ để câu thông.2.

Chủ nhân của bàn tay heo thích ăn mặn bên cạnh tên Tào Quang, chính là người mà cô gái này muốn bám váy vào, có anh họ là một giáo viên trong trường đại họ.

Để lấy lòng đối phương mà cô không thể không chấp nhận lời mời đến núi dã ngoại với anh ta.Xuyên rồi? Hay vẫn đang nằm mơ?Cô đã có được phán đoán đầu tiên vào giây thứ nhất giữa lúc bản thân bị càn rỡ và lý trí thì dao động.Bốp!Một cái tát giáng mạnh lên mu bàn tay Tào Quang.Tào Quảng: "A!"Tiếng kêu đó đã quấy rầy một đôi nam nữ trẻ khác quấn quít cạnh nhau ở phía trước, họ cùng quay đầu lại, nhìn thấy Tào Quang đang sờ lên mu bàn tay đỏ ửng của mình với vẻ mặt kinh ngạc và tức giận ngược lại là quỷ nghèo Khương Duệ xưa nay vẫn luôn nhát gan hướng nội giống như gặp phải khủng hoảng tột độ, bối rối giải thích mình vừa gặp ác mộng, tưởng mình còn đang trong mơ nên đánh xuống...!không ngờ lại đánh nhầm người.Trương Giang liếc nhìn Tào Quang và tiến lại gần anh ta, như đoán được chuyện gì đó, mắt lấp lánh cười nói: “Vì quan tâm em nên anh Tào đã đặc biệt thuê riêng một chiếc xe mà chỉ có bốn người chúng ta đi thôi, anh ấy rất tốt với em.”Khương Duệ: “?”Cô giảm âm lượng, trong lòng cảm thấy hoài nghi nói: “Nhưng mà, loại xe buýt nông thôn này không phải được quy định là chỉ chở khách theo giờ sao, có thể thuê được sao?”Lúc này, Tưởng Xuân Linh ở phía trước lên tiếng: “Điều này còn phải nhờ vào mối quan hệ của Trương Giang, anh ấy là người địa phương nên chuyện này mới có thể giải quyết chỉ trong một câu nói.”Trương Giang tỏ ra tự mãn, còn Tào Quang cũng khẽ nhếch miệng.Khương Duệ ngơ ngác hai ba giây, sau đó dựa theo tính cách của nguyên chủ*, cô dịu dàng hỏi: “Trương Giang, làng của anh có ao cá không, tiền thuê bao nhiêu?”*nguyên chủ: chủ sở hữu ban đầu (ý chỉ chủ của cơ thể mà nhân vật chính xuyên vào).Trương Giang có hơi cân nhắc và nói rằng có một ao cá khá lớn, nhưng anh ta không biết giá thuê bao nhiêu, dù sao đó là của người họ hàng anh ta.Nghe có vẻ như đang khoe khoang vậy.Khương Duệ cũng không quan tâm anh ta có phóng đại hay không, cô chuyển sự chú ý của câu chuyện đến ao cá để không bị hỏi về chuyện ác mộng, nhưng tình huống hiện tại này mới thực sự là ác mộng.Trong thẻ của nguyên chủ chỉ có hai trăm hai mươi đồng, cha mẹ nguyên chủ đã xui xẻo lại còn vô dụng, công việc làm thường ngày cũng để mất, còn không nhận được trợ giúp từ chính sách xóa đói giảm nghèo.


Sau này cô sẽ phải sống như thế nào đây?Tài sản riêng của cô rõ ràng có hơn một trăm triệu tệ, vậy mà đến đây lại phải gánh chịu tội danh này.Chuyện này vẫn chưa kết thúc.Ầm!Một tiếng như pháp nổ bất ngờ vang lên, toàn bộ chiếc xe buýt trượt về một hướng, một đầu xe sắp văng ra khỏi đường lái và trượt về phía thung lũng.

Chiếc xe rung chuyển dữ dội, cơ thể mọi người lắc lư đập vào cửa sổ và ghế ngồi, ai cũng hoảng sợ.


Phía trước, người tài xế sợ hãi giữ chặt lấy tay lái, chiếc xe ghìm lại trước khi đâm sầm vào vách núi bên kia!“A!” Ai đó hét lên.Sau một tiếng ma sát chói tai, chiếc xe buýt dừng lại ở ngay phút cuối.Xe dừng ngay trước vách núi.Trong hai ba giây đó, mọi người đều toát mồ hôi lạnh.Bên cạnh đường núi, mấy cây thanh mai màu đỏ tím rũ xuống, nhưng lúc này chẳng còn ai có tâm trạng để ý tới.Sau khi xuống xe, tài xế nói rằng xe đã bị xẹp lốp, may mắn là anh ta vẫn còn một chiếc lốp dự phòng ở trong cốp.Trong khi người tài xế thay lốp xe thì bốn người bọn họ xuống xe và ngồi bên cạnh đường để hồi phục tâm trạng.Khương Duệ phớt lờ Tào Quang, ba người bọn họ ngồi xổm trên mặt đất, trong lòng vẫn còn sợ hãi, cực kỳ nghi ngờ mà nhìn chằm chằm vào chiếc lốp xe đã được thay.Trên đó có một chiếc đinh bấm lớn dài 18mm, chính nó đã chọc thủng lốp xe..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận