Gặp Được Anh Là Điều May Mắn Của Em


Tại Quán Cà Phê
Ngọc Lan định nghỉ ngơi sau một buổi sáng làm việc căng thẳng.

Cô nhận được tin nhắn từ Anh Thanh Sơn mời đi uống nước.

Nhớ lại sự quan tâm của anh, cô quyết định nhận lời mời.

Họ hẹn nhau tại một quán cà phê nhỏ gần công ty.
Anh Thanh Sơn: "Ngọc Lan, em làm việc chăm chỉ quá.

Hôm nay anh thấy em rất mệt mỏi, nên mời em ra đây thư giãn một chút."
Ngọc Lan: "Cảm ơn anh, Anh Thanh Sơn.

En cũng thấy cần thư giãn.

Công việc dạo này nhiều quá."
Họ ngồi trò chuyện một lúc, Anh Thanh Sơn liên tục tỏ ra quan tâm và chăm sóc Ngọc Lan.

Anh không biết rằng Gia Khải đang quan sát từ xa, ánh mắt lạnh lùng của anh thể hiện sự khó chịu rõ rệt.
 Gia Khải bước vào quán cà phê, ánh mắt sắc lạnh hướng về phía Ngọc Lan và Anh Thanh Sơn.

Ngọc Lan bất ngờ khi thấy anh ở đây, còn Anh Thanh Sơn thì hoàn toàn không biết về mối quan hệ thực sự giữa Ngọc Lan và Gia Khải.
Gia Khải: "Ngọc Lan, em làm gì ở đây?"
Ngọc Lan: "Gia Khải? Tôi chỉ ra đây uống nước với anh Anh Thanh Sơn."
Anh Thanh Sơn nhìn Gia Khải với ánh mắt ngạc nhiên và một chút khó hiểu.

Anh không hiểu tại sao một người như Gia Khải lại quan tâm đến Ngọc Lan.

Anh Thanh Sơn: "Tổng giám đốc, anh đến đây có việc gì sao?"
Gia Khải: "Không, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua và thấy Ngọc Lan ở đây."
Gia Khải ngồi xuống bên cạnh Ngọc Lan, ánh mắt của anh không rời khỏi cô.

Anh Thanh Sơn cảm thấy không thoải mái với sự hiện diện của Gia Khải nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
Anh Thanh Sơn: "Ngọc Lan, có vẻ như Ngô tổng đang cần gặp em.

Chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện sau."
Ngọc Lan: "Không sao đâu, Anh Thanh Sơn.

Chúng ta cứ nói chuyện tiếp."
Gia Khải: "Ngọc Lan, anh nghĩ chúng ta cần về công ty.

Có một số việc cần giải quyết ngay."
Ngọc Lan: "Vâng.

Anh Thanh Sơn, em xin lỗi."
Anh Thanh Sơn: "Không sao, anh hiểu mà.

Hẹn em lần sau."
Ngọc Lan và Gia Khải rời khỏi quán cà phê.

Trên đường trở về công ty, Gia Khải không nói một lời, khiến Ngọc Lan cảm thấy lo lắng.
 Khi cả hai ngồi trong xe, không khí trở nên căng thẳng.

Ngọc Lan cảm thấy áp lực từ sự im lặng của Gia Khải.
Ngọc Lan: "Gia Khải, anh sao vậy? Anh không hài lòng vì tôi gặp anh Anh Thanh Sơn sao?"
Gia Khải: "Ngọc Lan, anh không thích việc em đi uống nước với người khác.

Đặc biệt là Anh Thanh Sơn."
Ngọc Lan: "Anh ghen sao? Chúng ta chỉ có hợp đồng hôn nhân, anh không cần phải ghen."
Gia Khải: "Ghen? Tôi không ghen.

Tôi chỉ không muốn có bất kỳ sự hiểu lầm nào giữa chúng ta và những người xung quanh."
Ngọc Lan: "Em hiểu.

Nhưng em và Anh Thanh Sơn chỉ là đồng nghiệp.

Anh không cần phải lo lắng."
Gia Khải: "Anh không lo lắng về Anh Thanh Sơn.

Anh lo lắng về em."
Ngọc Lan: "Về em sao? Tại sao?"
Gia Khải: "Vì anh không muốn em bị tổn thương bởi bất kỳ ai.

Kể cả là Anh Thanh Sơn hay bất kỳ người nào khác."
Ngọc Lan nhìn vào mắt Gia Khải, cảm nhận được sự chân thành và quan tâm từ anh.


Dù anh luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng những lời nói của anh khiến cô cảm thấy an tâm.
Ngọc Lan: "Cảm ơn anh, Gia Khải.

Em sẽ cẩn thận."
 Tại Công Ty
Ngọc Lan và Gia Khải tiếp tục công việc.

Dù sự căng thẳng đã giảm đi phần nào, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó thay đổi giữa họ.

Gia Khải bắt đầu thể hiện sự quan tâm nhiều hơn, dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng thường thấy.
Ngọc Lan: "Gia Khải, em sẽ chú ý hơn.

Anh yên tâm."
Gia Khải: "Tốt.

Chúng ta cần tập trung làm việc và tránh những rắc rối không đáng có."
Trong lúc này, Anh Thanh Sơn đến văn phòng của Ngọc Lan với vẻ mặt tỏ ra lo lắng.
Anh Thanh Sơn: "Ngọc Lan, Ngô tổng hình như khó chịu khi thấy em và anh ở gần nhau."
Ngọc Lan: "Không sao đâu, Anh Thanh Sơn.

Chúng ta chỉ là đồng nghiệp, Ngô tổng sẽ hiểu."
Anh Thanh Sơn: "Anh hy vọng vậy.

Nếu có gì không ổn, em cứ nói với anh."
Ngọc Lan: "Cảm ơn anh."
 Buổi tối tại biệt thự, Ngọc Lan và Gia Khải cùng ngồi ăn tối.

Dù bữa ăn diễn ra trong im lặng, nhưng cả hai đều cảm thấy có sự thay đổi trong mối quan hệ của mình.
Gia Khải: "Ngọc Lan, anh biết hôm nay có chút căng thẳng.

Nhưng anh muốn em hiểu rằng anh quan tâm đến em."
Ngọc Lan: "Em hiểu.

Cảm ơn anh đã lo lắng cho em."
Gia Khải: "Anh muốn em luôn cảm thấy an toàn và thoải mái khi ở với anh."

Ngọc Lan cảm thấy ấm áp trước những lời nói của Gia Khải.

Dù mối quan hệ của họ bắt đầu từ một hợp đồng hôn nhân, nhưng dường như tình cảm giữa họ đang dần phát triển.
 Khi đêm xuống, Ngọc Lan ngồi một mình trong phòng, suy nghĩ về những gì đã xảy ra.

Cô cảm thấy trái tim mình dần rung động trước Gia Khải.

Những hành động và lời nói của anh khiến cô cảm thấy được yêu thương và bảo vệ.
Ngọc Lan: "Gia Khải, có lẽ em đã bắt đầu yêu anh.

Nhưng liệu anh có cảm thấy như vậy không?"
Cô không biết câu trả lời, nhưng cô quyết định sẽ để mọi thứ diễn ra tự nhiên.

Cô tin rằng với thời gian, tình cảm giữa họ sẽ rõ ràng hơn.
 Ngày hôm sau, Ngọc Lan và Gia Khải lại bắt đầu một ngày làm việc mới.

Cô cảm thấy tự tin hơn và quyết tâm làm việc chăm chỉ để đạt được mục tiêu của mình.
Với những lời động viên của Gia Khải, Ngọc Lan cảm thấy mạnh mẽ và quyết tâm hơn bao giờ hết.

Cô biết rằng dù có khó khăn, nhưng với sự ủng hộ của Gia Khải, cô có thể vượt qua mọi thử thách.
Gia Khải: "Ngọc Lan, em phải cố gắng làm việc.

Mọi người trong công ty ai cũng thấy được sự nỗ lực của em trong công việc."
Ngọc Lan: "Cảm ơn anh, Gia Khải.

Em sẽ không làm anh thất vọng.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận