Gặp Được Anh Là Điều May Mắn Của Em


Sau bữa tối tại Ngô Gia, Gia Khải và Ngọc Lan quyết định không ở lại mà trở về biệt thự riêng của họ.

Trời đã tối hẳn khi cả hai rời khỏi căn nhà lớn, không khí có phần dịu nhẹ sau một ngày dài.

Ngọc Lan ngồi lặng lẽ bên cạnh, lòng đầy suy nghĩ về buổi gặp gỡ với gia đình chồng.

Gia Khải lái xe chầm chậm, ánh đèn xe chiếu sáng con đường phía trước.

Đôi mắt anh thoáng hiện lên một chút đăm chiêu, như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Em có thấy mọi thứ ổn không?" Gia Khải hỏi, giọng lạnh lùng nhưng vẫn có chút dịu dàng khiến Ngọc Lan cảm thấy yên tâm.
"Vâng, mọi chuyện đều ổn" Ngọc Lan mỉm cười nhẹ, quay sang nhìn anh.

"Em thấy mọi người đều rất quan tâm và yêu thương anh"
"Gia đình mà" Gia Khải đáp gọn, đôi mắt anh vẫn tập trung vào con đường trước mặt.

"Nhưng đôi khi cũng có những điều mà anh không thể tránh được."
Ngọc Lan cảm nhận được sự phức tạp trong câu nói của anh, nhưng cô không hỏi thêm.


Cô biết, Gia Khải là người ít khi chia sẻ cảm xúc của mình, đặc biệt là những vấn đề gia đình.

Cô chỉ lặng lẽ nắm lấy bàn tay anh đang đặt trên cần số, truyền cho anh chút ấm áp.
Về đến biệt thự, cả hai cùng bước vào căn nhà ấm áp.

Ngọc Lan vừa định vào bếp pha chút trà nóng thì điện thoại Gia Khải rung lên.

Anh nhìn vào màn hình, rồi mở máy nghe.
"Alo, Minh Hoàng đấy à," giọng Gia Khải trầm nhưng không giấu được sự thân thiện.
"Mình đây, bà nội cậu khỏe không?" Giọng nói từ đầu dây bên kia là của Lưu Minh Hoàng, người bạn thân của Gia Khải, chủ tịch tập đoàn Lưu Thị."Cám ơn cậu, bà vẫn khỏe.

Sao hôm nay lại nhớ đến tôi thế?" Gia Khải hỏi, môi anh nở một nụ cười hiếm hoi.
"À, bà nội mình sắp mừng thọ, mình muốn mời cậu và Ngọc Lan đến dự buổi lễ.

Sẽ có một buổi tiệc nhỏ tại nhà mình, gia đình và vài người bạn thân thôi" Minh Hoàng cười, giọng anh ta nghe có vẻ vui vẻ.
"Được rồi, chúng tôi sẽ đến" Gia Khải đáp nhanh, ánh mắt nhìn sang Ngọc Lan như để hỏi ý kiến cô.
Ngọc Lan gật đầu đồng ý, cô hiểu rằng buổi tiệc này quan trọng với Gia Khải, và cũng là cơ hội để cô có thể gặp gỡ thêm nhiều người trong giới thượng lưu.
"Cảm ơn cậu, nhớ đến đúng giờ nhé" Minh Hoàng nói trước khi cúp máy.
Gia Khải quay sang Ngọc Lan, ánh mắt anh chứa đựng chút gì đó ngọt ngào mà cô ít khi thấy ở anh.

"Hai hôm nữa mình sẽ đi dự buổi mừng thọ bà nội của Minh Hoàng.

Em đi cùng anh nhé"
"Vâng, em sẽ chuẩn bị," Ngọc Lan mỉm cười, cảm thấy lòng mình ấm áp.

Sự quan tâm của Gia Khải khiến cô cảm thấy được yêu thương và tôn trọng.
Gia Khải nhìn cô, đôi mắt anh ánh lên sự tự tin và quyết đoán.

"Em không cần lo lắng về gì cả.


Chúng ta chỉ cần là chính mình"
Ngọc Lan gật đầu, cô biết rằng với Gia Khải bên cạnh, mọi khó khăn đều có thể vượt qua.

Nhưng trong lòng cô vẫn còn chút lo lắng về buổi tiệc này.

Làm vợ của một người quyền lực như Gia Khải, cô luôn cảm thấy mình phải cố gắng rất nhiều để không làm anh thất vọng.
Cả hai ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, trò chuyện về kế hoạch cho những ngày sắp tới.

Gia Khải dù bận rộn với công việc nhưng vẫn cố gắng sắp xếp thời gian để ở bên cạnh Ngọc Lan.

Anh không muốn để cô cảm thấy cô đơn trong căn nhà rộng lớn này."Anh sẽ cho người chuẩn bị quà cho bà nội của Hoàng" Gia Khải nói, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Ngọc Lan.

"Em muốn tặng gì không?"
"Em nghĩ chỉ cần một món quà đơn giản nhưng ý nghĩa là được rồi, Ngọc Lan trả lời, cô không muốn gây áp lực cho bản thân về việc chọn quà.
"Anh sẽ lo" Gia Khải gật đầu, trong mắt anh hiện lên sự tự tin.

"Em chỉ cần là em, mọi thứ còn lại anh sẽ lo."
Ngọc Lan tựa đầu vào vai Gia Khải, lòng cô chợt cảm thấy yên bình hơn bao giờ hết.

Sự mạnh mẽ và quyết đoán của anh khiến cô cảm thấy được che chở và an toàn.

Dù biết rằng con đường phía trước còn nhiều thử thách, nhưng cô tin rằng tình yêu và sự hiểu biết lẫn nhau sẽ giúp họ vượt qua tất cả.

Buổi tối hôm đó, cả hai cùng nhau thưởng thức một bữa ăn nhẹ mà Ngọc Lan chuẩn bị.

Gia Khải tuy không nói nhiều, nhưng những cử chỉ ân cần của anh đủ để Ngọc Lan hiểu rằng anh rất coi trọng cô.

Và đó là điều khiến cô cảm thấy hạnh phúc nhất.
Trước khi đi ngủ, Gia Khải đã ôm Ngọc Lan vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô và thì thầm: "Anh rất trân trọng em, Lan.

Anh muốn chúng ta cùng nhau đi qua mọi khó khăn, và không ai có thể chia cắt được tình cảm của chúng ta"
Ngọc Lan ngước lên nhìn anh, ánh mắt cô rực sáng trong ánh đèn mờ.

"Em cũng vậy, chồng à.

Em sẽ luôn bên cạnh anh, dù có chuyện gì xảy ra"
Cả hai cùng chìm vào giấc ngủ trong vòng tay nhau, cảm nhận được sự ấm áp và an yên mà tình yêu mang lại.

Và họ biết rằng, dù có bất kỳ khó khăn nào phía trước, tình yêu của họ sẽ đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận