Buổi sáng hôm sau, khi ánh nắng sớm mai rọi qua khung cửa sổ, Ngọc Lan và Gia Khải cùng nhau rời khỏi nhà để đến công ty.
Cả hai đều tràn đầy năng lượng sau một đêm nghỉ ngơi, và hôm nay là một ngày đặc biệt đối với Gia Khải.
Anh đã hẹn gặp Alex vào buổi chiều để xem bộ váy mà Alex đã thiết kế riêng cho Ngọc Lan.
Trước khi đi, Gia Khải quay sang nhìn vợ mình, nở một nụ cười đầy ý nghĩa.
"Hôm nay em có nhiều việc không, vợ yêu?"
Ngọc Lan cười nhẹ, trả lời: "Cũng không quá nhiều, chắc sẽ xong sớm thôi.
Anh thì sao, công việc thế nào?"
"Anh chỉ có một cuộc họp ngắn vào buổi sáng.
Sau đó anh sẽ ghé qua chỗ Alex để xem bộ váy mà anh đã đặt thiết kế cho em," Gia Khải đáp, đôi mắt anh ánh lên sự hào hứng.
Ngọc Lan thoáng ngạc nhiên, "Bộ váy gì vậy anh? Sao em không biết gì cả?"
"Anh muốn dành cho em một bất ngờ" Gia Khải nháy mắt, nhẹ nhàng nắm tay cô.
"Yên tâm, em sẽ thích nó."
Ngọc Lan mỉm cười, trong lòng cảm thấy hạnh phúc vì sự quan tâm của Gia Khải.
Cô biết rằng anh luôn muốn mang đến cho cô những điều tốt đẹp nhất, và điều đó khiến cô càng yêu anh hơn.
Cả hai rời khỏi nhà và đến công ty trong tâm trạng vui vẻ.
Sau buổi họp, Gia Khải nhanh chóng lái xe đến chỗ Alex.
Khi bước vào phòng làm việc của Alex, anh đã thấy nhà thiết kế nổi tiếng đang chờ đợi.
"Khải, đến rồi à? Mọi thứ đã sẵn sàng" Alex cười nói, kéo một chiếc rèm lớn để lộ ra bộ váy tuyệt đẹp.
Gia Khải bước tới, ánh mắt anh không giấu nổi sự ngạc nhiên và hài lòng khi nhìn thấy bộ váy trước mắt.
Đó là một thiết kế thanh lịch, tinh tế với màu trắng tinh khôi, vừa đủ sang trọng nhưng không kém phần duyên dáng.
"Đây chính là điều anh muốn" Gia Khải nói, không giấu nổi sự ngưỡng mộ.
"Bộ váy này thật hoàn hảo, Alex.
Cảm ơn cậu."
Alex mỉm cười, đáp lại: "Cậu không cần cảm ơn, Khải.
Tôi rất vui khi có thể thiết kế bộ váy này cho Ngọc Lan.
Tôi tin rằng cô ấy sẽ rất xinh đẹp khi mặc nó."
Gia Khải nhìn lại bộ váy một lần nữa, tưởng tượng về hình ảnh Ngọc Lan khi mặc nó.
Trong lòng anh tràn đầy niềm vui và mong chờ.
Buổi tối hôm đó, khi cả hai đã trở về nhà, Ngọc Lan nhanh chóng đi tắm.
Cô cảm thấy một chút mệt mỏi sau một ngày làm việc nhưng lòng vẫn tràn đầy sự háo hức vì lời hứa về một điều bất ngờ từ Gia Khải.
Khi Ngọc Lan bước ra khỏi phòng tắm, cô đã thấy Gia Khải đang đứng chờ bên ngoài.
Trên tay anh là một chiếc hộp lớn, được bọc cẩn thận với nơ thắt đẹp mắt.
"Anh đợi em lâu chưa?" Ngọc Lan hỏi, bước đến gần anh.
"Không lâu đâu, vợ yêu.
Anh có một điều bất ngờ muốn dành cho em" Gia Khải cười, đôi mắt anh sáng lên khi nhìn cô.
Ngọc Lan mỉm cười đáp lại, cô cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn vì sự hồi hộp.
"Bất ngờ gì thế anh?"
Gia Khải không nói gì, chỉ đưa chiếc hộp đến trước mặt cô.
"Mở ra đi, em sẽ biết "
Ngọc Lan nhận lấy chiếc hộp, từ từ mở nắp ra.
Khi nhìn thấy bộ váy bên trong, cô không khỏi ngạc nhiên.
Đó chính là bộ váy mà Gia Khải đã nhắc đến trước đó, nhưng khi nhìn tận mắt, nó còn đẹp hơn cả những gì cô tưởng tượng.
"Trời ơi, bộ váy này...!Thật tuyệt vời, anh!" Ngọc Lan thốt lên, ánh mắt cô tràn đầy sự ngạc nhiên và cảm động.
"Anh đã chuẩn bị tất cả điều này cho em sao?"
"Đúng vậy, vợ yêu, Gia Khải gật đầu, nụ cười anh tràn đầy hạnh phúc.
"Anh muốn em trở nên thật rực rỡ trong buổi lễ mừng thọ của bà nội Minh Hoàng.
Em thử nó đi, để anh xem em sẽ đẹp như thế nào."
Ngọc Lan nhẹ nhàng cầm lấy bộ váy, cô bước vào phòng thay đồ.
Khi cánh cửa phòng mở ra, Gia Khải đã không khỏi choáng ngợp trước vẻ đẹp của cô.
Bộ váy trắng ôm lấy thân hình mềm mại, tôn lên những đường cong quyến rũ, và làm nổi bật làn da trắng ngần của cô.
"Ngọc Lan...!Em thật sự rất đẹp" Gia Khải nói, giọng anh trầm ấm, đôi mắt không thể rời khỏi cô.
Ngọc Lan quay người, bước đến gần anh, ánh mắt cô long lanh.
"Cảm ơn anh, Khải.
Bộ váy này thật sự hoàn hảo.
Em chưa bao giờ cảm thấy mình xinh đẹp như lúc này.
Gia Khải không nói gì, chỉ nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.
Anh cảm nhận được sự mềm mại của cô qua lớp vải mịn màng, và lòng anh tràn đầy sự yêu thương.
"Anh biết rằng em luôn đẹp, không cần bất kỳ bộ váy nào," Gia Khải thì thầm bên tai cô, đôi môi anh chạm nhẹ lên má cô.
Ngọc Lan khẽ cười, vòng tay qua cổ anh, cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh gần sát bên mình.
"Còn anh thì luôn biết cách làm em bất ngờ và hạnh phúc.
Gia Khải cúi xuống, đôi môi anh tìm đến đôi môi mềm mại của cô.
Họ hôn nhau, một nụ hôn dài và đầy cảm xúc, như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người.
Những ngọn nến lấp lánh trên bàn, ánh sáng ấm áp bao phủ căn phòng, tạo nên một không gian lãng mạn, ngọt ngào.
Bàn tay Gia Khải lướt nhẹ trên vai Ngọc Lan, cảm nhận từng đường cong hoàn hảo của cô qua lớp vải.
Anh kéo cô sát vào mình hơn, hơi thở anh dồn dập khi cảm nhận được nhịp tim của cô đập nhanh trong lồng ngực.
"Ngọc Lan," Gia Khải thì thầm, ánh mắt anh cháy bỏng đam mê.
"Anh muốn em biết rằng, anh yêu em hơn bất cứ điều gì trên đời này."
"Em cũng vậy, Gia Khải," Ngọc Lan đáp lại, đôi mắt cô ánh lên sự chân thành và tình yêu vô bờ.
"Em yêu anh, rất nhiều"
Nụ hôn của họ trở nên mãnh liệt hơn, như không thể kiềm chế được tình cảm dâng trào.
Những ngón tay của Gia Khải khẽ kéo dây kéo phía sau của bộ váy, cảm nhận làn da mềm mại của cô qua từng lớp vải rơi xuống.
Không gian như ngừng trôi, chỉ còn lại tiếng thở dồn dập và nhịp tim đập mạnh mẽ của cả hai.
Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ còn lại những ánh sáng lấp lánh của ngọn nến và tình yêu cháy bỏng giữa họ.
Đêm đó, họ trao nhau tất cả, không còn bất kỳ khoảng cách nào ngăn trở.
Những cảm xúc dồn nén được giải phóng, và họ như hòa vào nhau, cùng nhau cảm nhận sự thăng hoa của tình yêu.
Cuối cùng, khi tất cả đã lắng dịu, Gia Khải nhẹ nhàng ôm chặt Ngọc Lan trong vòng tay, cảm nhận hơi thở đều đặn của cô khi cô ngủ say bên anh.
Anh khế mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cô.
"Anh sẽ luôn ở đây, bảo vệ và yêu thương em" Gia Khải thì thầm, trước khi anh cũng chìm vào giấc ngủ, với một nụ cười mãn nguyện trên môi.
Buổi tối hôm đó không chỉ là một đêm của tình yêu mà còn là khoảnh khắc đánh dấu sự gắn kết mãnh liệt hơn giữa họ.
Họ không chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, mà còn là hai tâm hồn đồng điệu, luôn hướng về nhau trong mọi hoàn cảnh.