Editor: Bee
Beta: An Hiên
Đường trong thành phố rất vắng vẻ, lượng người đi xe trên đường vô cùng ít. Nhưng đến vùng ngoại thành thì bầu không khí lại đầy náo nhiệt.
Hứa Lăng Duệ vốn định chạy xe đến nhưng bị Tô Đàm cản lại, cô nói: "Dù sao cũng có thời gian cả một ngày, không vội." Vì thế hai người ngồi xe buýt đến vùng ngoại thành.
Trong xe buýt có rất ít người, tính luôn cả tài xế cũng chỉ có năm người. Tô Đàm ngồi sát cửa sổ, Hứa Lăng Duệ ngồi bên cạnh cô.
Hoa tuyết đang rơi ngoài cửa sổ, gió từ khe hở thổi đến. Hứa Lăng Duệ lẩm bẩm vài câu, Tô Đàm nghe không rõ, quay đầu nhìn cậu: "Sao vậy?"
Hứa Lăng Duệ cúi đầu nói: "Chị ơi tay chị có lạnh không?"
Tô Đàm trả lời: "Không lạnh."
Hứa Lăng Duệ không tin: "Chị lại lừa em."
Bàn tay đẹp đẽ kia của Tô Đàm rõ ràng đã lạnh đến nỗi đầu ngón tay cũng đỏ lên, cô còn nói là không lạnh.
Tô Đàm bất đắc dĩ bảo: "Được rồi, hơi lạnh thôi."
Hứa Lăng Duệ cởi găng tay của mình, dùng bàn tay ấm áp bọc bàn tay của Tô Đàm, cho đến khi tay cô ấm lên mới lấy găng tay của mình đeo lên tay Tô Đàm rồi nói: "Rõ ràng đã bảo chị chăm sóc bản thân mình thật tốt..."
Găng tay rất rộng, chất liệu len lông cừu quả thực khá ấm. Trong lòng Tô Đàm khẽ than thở, cô nói: "Cảm ơn."
Hứa Lăng Duệ mím môi: "Chị không cần khách khí với em như vậy."
Ánh mắt Tô Đàm dịu đi: "Được rồi."
Xe buýt chạy một đường thẳng về phía trước, một tiếng sau, bọn họ đã đến đích. Tuy rằng vẫn còn tuyết rơi nhưng đã có dấu hiệu trời quang mây tạnh.
Hứa Lăng Duệ nhìn thấy rất nhiều xe đỗ ở đây, còn có rất nhiều người đi lên đỉnh núi.
Tô Đàm giải thích: "Ngôi chùa này rất linh nghiệm nên khá nhiều người đến. Nghe nói ngày đầu năm mới là lúc linh nghiệm nhất, rất nhiều người đều đổ xô lên đây thắp hương."
Hứa Lăng Duệ hỏi: “Lợi hại vậy sao? Hồi trước chị đã từng đến đây rồi à?"
Tô Đàm gật đầu: "Chị đến hồi năm ngoái."
Hứa Lăng Duệ hỏi: "Có linh nghiệm không chị?"
Trong mắt Tô Đàm thấp thoáng ý cười: "Của chị không linh nghiệm, nhưng bạn học đi cùng chị lại linh nghiệm."
Hứa Lăng Duệ hỏi: "Vì sao của chị lại không linh nghiệm? Như vậy không phải là thần tiên thiên vị người ta sao?"
Tô Đàm: "Có lẽ bởi vì chị là một đảng viên chăng?"
Hứa Lăng Duệ: "..."
Tô Đàm khẽ cười, loại chuyện này vốn tin thì có, không tin thì không có, cô không tin nên thần tiên cũng không tồn tại. Không có thần tiên thì ai sẽ thực hiện nguyện vọng của cô?
Con đường núi quanh co khúc khuỷu lại vừa nhỏ vừa hẹp, bởi vì bị phủ một lớp tuyết nên càng trở nên khó đi. Hứa Lăng Duệ đi đằng trước, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Tô Đàm, cô thấy thế chỉ có thể nói: "Em đừng lo lắng cho chị, chị cũng không phải làm bằng giấy, sao có thể dễ dàng ngã như vậy, em nên chú ý bản thân ấy.”
Hứa Lăng Duệ lẩm bẩm mình làm sao có thể ngã, kết quả lời mới vừa ra khỏi miệng liền đứng không vững, suýt thì dập mông ngồi dưới đất, ngược lại nhờ Tô Đàm đưa tay kéo cậu lại.
"Nhìn đi." Tô Đàm vỗ lưng cậu.
Hứa Lăng Duệ giống như một quả bóng bị xì hơi, cực kỳ ủ rũ, trên đoạn đường tiếp theo đều ngoan ngoãn đi, không dám phân tâm nói chuyện với Tô Đàm. Cho đến khi đi hết đoạn đường núi, đặt chân vào chỗ coi như bằng phẳng trong chùa, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Tô Đàm thấy bộ dạng ủ rũ của cậu, hơi không đành lòng: "Nơi này bán kẹo mạch nha khá ngon, chị đi mua cho em hai cái ăn nhé?"
Hứa Lăng Duệ: "Chị à, em cũng không phải là trẻ con, không cần giả vờ dỗ em đâu."
Tuy rằng cậu nói vậy nhưng khi ăn kẹo lại rất vui vẻ, khóe miệng mừng rỡ để lộ hai lúm đồng tiền nho nhỏ.
Đến cùng vẫn là trẻ con, Tô Đàm nhìn cậu, lại có cảm giác chị gái như mẹ.
Sau khi ăn kẹo, Hứa Lăng Duệ khôi phục sức sống, chủ động đi đến chỗ bán nhang đèn bên cạnh mua nhang đèn, hai người cùng nhau vào chùa.
Ngôi chùa này quả thật là hương khói dồi dào, người xếp hàng dài đến cửa.
Hứa Lăng Duệ thở dài: "Ôi, nhiều người như vậy sao?"
Tô Đàm: "Đúng vậy, thế này vẫn còn ít, năm ngoái lúc chị đi còn phải xếp hàng ra tận ngoài cửa."
Hứa Lăng Duệ ngạc nhiên: "Nhiều thế ạ?"
Tô Đàm khẳng định: "Đúng vậy."
Hứa Lăng Duệ: "Lát nữa em phải nghiêm túc cầu nguyện mới được."
Hai người bọn họ đang nói chuyện thì bên cạnh có người gọi tên Tô Đàm, cô quay đầu thì thấy Lục Thiên Nhật - em trai của Lục Nhẫn Đông.
Lục Thiên Nhật chào hỏi: "Không nghĩ có thể gặp cô ở chỗ này!"
"Thật trùng hợp." Tô Đàm gật đầu.
Lục Thiên Nhật hỏi: "Cô tới cầu nguyện?"
"Đúng rồi." Tô Đàm cười, "Anh đi một mình à?"
Lục Thiên Nhật: "Không, anh trai tôi còn ở bên trong đấy, tôi không tin cái này nên đi ra trước."
Hứa Lăng Duệ đứng một bên hỏi: "Chị, người này là...?"
"À, đây là em trai ông chủ lúc trước của chị, anh Lục." Tô Đàm giới thiệu nói, "Anh Lục, đây là em trai tôi, Hứa Lăng Duệ."
Lục Thiên Nhật: "Cần gì khách khí như vậy, gọi tôi Lục Thiên Nhật là được." Mắt anh ta nhìn về phía sau, "Ồ, anh tôi ra rồi."
Tô Đàm nhìn theo hướng của Lục Thiên Nhật thì thấy Lục Nhẫn Đông đang đứng trong tuyết.
Ở giữa chùa này có rất nhiều hồng mai, cánh hoa mai bay bay theo gió mà rơi xuống, Lục Nhẫn Đông từ từ đi về phía họ. Ánh mặt trời lộ ra sau tầng mây chiếu lên người anh tạo một màu vàng ấm áp, anh nhìn Tô Đàm, ánh mắt như tình cảm ấm áp ngày xuân vậy.
"Tô Đàm." Lục Nhẫn Đông lên tiếng.
Người đàn ông đẹp trai như vậy, dùng giọng nói nhẹ nhàng gọi tên mình, cho dù là Tô Đàm, trong lòng cũng khẽ run lên.
"Chân của anh lành rồi sao anh Lục?" Tô Đàm thấy anh không dùng nạng thì mở miệng hỏi.
"Đã lành rồi." Lục Nhẫn Đông nói, anh liếc mắt nhìn Hứa Lăng Duệ rồi rời đi.
Hai người bọn họ mới nói vài câu thì những người khác của nhà họ Lục cũng lần lượt đi ra, xem ra bọn họ là khách quý được tiếp đãi đi vào từ cửa sau, không cần xếp hàng dài.
"Trụ trì nơi này xem quẻ rất chuẩn." Lục Nhẫn Đông nói, "Cô có muốn đi cửa sau không?"
Tô Đàm cười: "Không cần."
"Thật sự không cần à?" Lục Nhẫn Đông hỏi lần nữa.
"Thật sự không cần." Bản thân Tô Đàm cũng không tin mấy cái này, cần gì phải vì vậy mà nợ Lục Nhẫn Đông nhân tình chứ.
"Vậy được rồi, ít nhất hãy để tôi giúp cô chen vào hàng. Không phải đến cái này cô cũng muốn từ chối tôi chứ?" Lục Nhẫn Đông cười với Tô Đàm, tay ra dấu đi bên này.
Nói đến nước này, nếu Tô Đàm lại từ chối thì hình như hơi không phải. Cô khẽ gật đầu, dẫn theo Hứa Lăng Duệ và Lục Nhẫn Đông cùng nhau đi đến cánh cửa nhỏ trong góc.
Lục Thiên Nhật đứng tại chỗ nhìn Lục Nhẫn Đông và Tô Đàm biến mất trong đám người. Trong lòng anh ta đang cảm thán kỹ thuật của anh trai mình thật sự càng ngày càng thành thạo thì chợt có người vỗ lưng từ phía sau.
"Nhìn gì thế? Anh con đâu?" Người đến là mẹ của Thiên Nhật, bà đã hơn năm mươi tuổi, nhưng bởi vì chăm sóc tốt nên nhìn qua như chỉ mới ba mươi.
"Đang đi dụ dỗ con gái rồi mẹ." Lục Thiên Nhật nói thật.
Mẹ Lục trợn tròn mắt: "Dụ dỗ con gái? Trong chùa này còn có thể dụ dỗ con gái?"
Lục Thiên Nhật: "Ôi, mẹ à, mẹ đừng hiểu lầm rằng trong chùa nay tất cả đều là hòa thượng."
Mẹ Lục: "Lỡ như có một vị ni cô thì sao?"
Lục Thiên Nhật nhịn cười: "Mẹ à, anh con cũng xui xẻo, mẹ xem lúc trước mẹ tìm người nào cho anh kìa."
Mẹ Lục đáp: "Được rồi được rồi, không nói đến cô ta nữa, nói đến cô ta mẹ lại đau đầu. Nói đi nói lại, lần này anh con xem quẻ tình duyên, bên trong viết gì thế?”
Lục Thiên Nhật trả lời: "Con không biết, anh không chịu cho con xem."
Mẹ Lục thở dài: "Thôi, mẹ cũng lười quản anh con." Cho dù bà nói vậy xong thì vẫn hỏi, "Vừa rồi anh con và cô gái ấy thế nào?"
Lục Thiên Nhật cười: "Mẹ à, người ta còn không thèm nhìn anh con đâu."
Mẹ Lục: “Ồ, anh con còn không dụ dỗ được cơ à? Cô gái này không tệ."
Lục Thiên Nhật cố nhịn cười khiến bả vai liên tục run rẩy, thật sự là không nhịn được, lại bị mẹ anh ta vỗ một cái, nói anh ta cười anh trai mình cái gì, anh của anh ta hồi tiểu học đã có mối tình đầu, còn anh ta, hơn 20 tuổi còn chưa có nổi một cô bạn gái.
Lục Thiên Nhật nhanh chóng viện cớ đi chỗ khác.
Lục Nhẫn Đông giúp Tô Đàm chen vào hàng rồi dắt bọn họ vào bên trong.
Nơi này dành cho những vị khách đặc biệt đến thắp hương, trong phòng có mùi của gỗ đàn hương, bên cạnh đệm hương bồ (1) còn có một cái bình thủy tinh chứa nước, trong bình cắm một bó hồng mai tươi. Ở giữa căn phòng trưng bày một pho tượng có tạo hình phong cách cổ xưa như tượng Phật Di Lặc, xem ra đã có từ rất lâu. Bầu không khí tĩnh mịch trong căn phòng hoàn toàn khác hẳn với tiếng ồn bên ngoài.
(1) Đệm hương bồ là loại đệm ngồi thiền.
"Chỉ cần thành tâm thì sẽ hiệu nghiệm." Lục Nhẫn Đông đốt nhang rồi đưa cho Tô Đàm.
Tô Đàm nhận lấy, quỳ xuống đệm hương bồ. Chắc là những ước muốn của cô so với người bình thường hơi tẻ nhạt, mặc dù quỳ gối xuống cầu nguyện nhưng trong lòng lại không có suy nghĩ muốn ước điều gì.
Hứa Lăng Duệ cũng quỳ bên cạnh cô, vẻ mặt vô cùng thành kính, trong miệng lẩm bẩm vài từ sau đó vái lạy, tiếp đó mới cắm nhang lên lư hương trước mặt.
Tô Đàm đứng lên trước, cô đi đến bên cạnh Lục Nhẫn Đông, nói lời cảm ơn với anh.
"Tô Đàm." Lục Nhẫn Đông cúi đầu hỏi: "Cô cầu nguyện điều gì?"
Tô Đàm cười: "Không phải nói ra thì sẽ không linh nghiệm sao?"
Lục Nhẫn Đông cười không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Đàm.
Tô Đàm bị ánh mắt của anh nhìn chăm chú thì không khỏi hơi ngại, khẽ hỏi: "Anh nhìn tôi như vậy làm gì?"
Lúc này Lục Nhẫn Đông mới nhìn chỗ khác, giọng nói lại thấp đi vài phần, chỉ có Tô Đàm đứng bên cạnh anh mới có thể nghe thấy: "Đồ lừa đảo, rõ ràng cô không cầu nguyện gì cả.”
Tô Đàm kinh ngạc mở to hai mắt, cũng không rõ vì sao Lục Nhẫn Đông biết khi quỳ trên đệm hương bồ thì suy nghĩ của cô hoàn toàn trống rỗng, không cầu xin bất cứ nguyện vọng nào. Cô chần chừ hỏi: "Anh... Làm sao mà anh biết được?"
Lục Nhẫn Đông im lặng, vẻ mặt của anh hiện lên vẻ buồn bã, vào lúc Tô Đàm cho rằng anh sẽ không nói gì, anh lại đưa tay chỉ vào mắt của Tô Đàm: "Nơi đó không có gì cả."
Tô Đàm thấy buồn cười, Lục Nhẫn Đông quả thật là thông minh đến mức hơi quá đáng.
~~~ Tác giả có chuyện muốn nói:
Lục Nhẫn Đông: Phát hiện bí mật nhỏ của Đàm Đàm.
Tô Đàm: Vui không?
Lục Nhẫn Đông: Vui chứ.
Tô Đàm: Ăn kẹo mạch nha không?
Lục Nhẫn Đông: Ăn chứ.
Tô Đàm: Không cho anh đâu.
Lục Nhẫn Đông: ...
Hứa Lăng Duệ: Hu hu hu, chị ơi, người này cướp kẹo mạch nha của em!