Khi anh chạy đến nơi thì Phó Hoa đã được đưa đến bệnh viện, đang chụp X quang. Sinh viên đụng phải bà ta đang hoảng loạn đứng ở một bên. Khi ngẩng đầu, trông thấy đàn anh của mình, cậu ấy càng xấu hổ hơn.
Đàn anh đối xử với cậu ấy tốt như vậy, đụng ai không đụng, lại đi đụng vào người thân của anh.
Đụng người là không đúng! Cho dù là đi nữa.
“Đàn anh, người nhà của anh? Em xin lỗi, em không cố ý đâu. Em đang lái xe, bỗng nhiên bà ấy xông ra.”
“Tình hình khi đó như thế nào?” Người đụng Phó Hoa là Lâm Bình, đàn em của anh, từng cùng làm chung mấy lần thí nghiệm. Theo anh được biết, ngày thường Lâm Bình không phải người lỗ mãng, sao có thể đụng người được chứ?
Lâm Bình kể lại tình hình: “Em đang lái xe, tốc độ cũng không nhanh, đột nhiên bà ấy lao từ bên cạnh ra, làm em giật cả mình.”
Phó Bác Nhất: “Đừng hoảng, anh đi xem thế nào.”
Khi anh đi vào, Phó Hoa đang ngồi ở một bên than thở. Trông thấy anh thì lạnh lùng nhìn một cái: “Có một số người ấy à, mình nuôi nó, chăm nó từ từng miếng tã, mà giờ chẳng hỏi han gì bà già này, nuôi chó ít ra nó còn sủa với mình vài tiếng.”
Phó Bác Nhất biết bà ta tức giận vì lúc nãy anh không nghe điện thoại, bao nhiêu năm nay anh đã quen với sự mắng nhiếc của bà ta rồi.
“Bà sao rồi? Bị thương chỗ nào không?”
Phó Hoa lạnh lùng đẩy anh ra: “Chẳng chẳng không nghe điện thoại của bà à, còn đến đây làm gì?”
Hà Mộng đi theo phía sau vội vàng lên trước: “Bà nội Phó, bà còn đau không?”
Dường như người mới đen mặt là một người khác vậy, khi đối diện với Hà Mộng, bà ta lập tức thay đổi một khuôn mặt khác.
Cũng may Phó Bác Nhất đã quen rồi, anh không quan tâm lắm về việc “lúc lạnh lúc nóng” này của bà ta.
Rất nhanh bác sĩ đã mang phim X quang trở lại, vết thương không nghiêm trọng, không tổn thương đến xương. Phó Hoa cảm thấy chỗ này đau, chỗ kia đau có thể là vì hoảng sợ.
“Bà ngoại, bà không có vấn đề gì cả, chúng ta về trước đi.” Phó Bác Nhất khuyên nhủ.
Nhưng không biết lời nói này của anh đã chọc tức Phó Hoa ở điểm nào: “Gọi điện thoại cho mày thì không nghe, bây giờ bà bị người ta đụng rồi, không quan tâm bà đã đành, bác sĩ chó má kia nói gì là cái đó hả? Bà mới không có đứa cháu như mày, cút ra ngoài cho bà.”
Giọng nói sắc bén xuyên qua bức tường dày, rơi vào tai Lâm Bình. Cậu ấy rùng mình, còn hung dữ hơn lúc bà ta mắng cậu ấy nữa.
Cậu nhìn vào kẽ hở, trông thấy đàn anh đang đứng ở đó, vẻ mặt lạnh tanh, sự dịu dàng và hiền lành trước đây đã biến mất hoàn toàn.
Chẳng trách cậu ấy luôn nghe nói đàn anh Phó thường xuyên không về nhà, hóa ra là vì chuyện này. Cậu ấy cảm thấy bản thân giống như đã biết được một bí mật ghê gớm vậy.
Phó Bác Nhất nhặt chiếc ly bị ném xuống đất để lên bàn: “Cháu đi làm thủ tục nhập viện cho bà.”
Lời nói này hệt như đổ thêm dầu vào lửa: “Mày không thể mong bà được sống tốt à, mong bà phải ở bệnh viện?”
Phó Bác Nhất càng mệt mỏi hơn, anh im lặng, lúc này dù anh có làm gì đều là sai cả.
“Bà ngoại, bà nghỉ ngơi trước đi, cháu đi mua ít đồ ăn.”
Phó Hoa ở bên trong nói: “Đặt cho Hà Mộng khách sạn tốt một chút, hôm nay con bé đi cùng bà cũng mệt rồi.”
Phó Bác Nhất siết chặt nắm đấm, giả vờ bình thản: “Biết rồi ạ.”
Lâm Bình: “Đàn anh, anh không sao chứ.”
Phó Bác Nhất lắc đầu: “Không sao, em về đi. Bà ngoại anh không sao đâu.”
Lâm Bình thấy trán anh tím bầm, muốn mở miệng hỏi nhưng cuối cùng vẫn im lặng, đây đều là chuyện riêng của đàn anh.
“Đàn anh, vậy em về trước nhé. Thí nghiệm mà thầy bảo làm vẫn chưa làm xong ạ.”
“Ừ, em về đi.” Phó Bác Nhất còn mím môi cười an ủi cậu ấy.
Phó Bác Nhất như vậy, dù là một người con trai thì cậu ấy cũng thấy lòng chua xót. Đàn anh tốt như vậy sao người nhà không biết trân trọng cơ chứ. Tình hình như thế kia chắc chắn không phải lần đầu rồi, nên đàn ông mới thản nhiên đối diện như vậy.
Phó Bác Nhất mua xong đồ ăn, lại đưa Hà Mộng trở về khách sạn, lúc này đồng hồ đã chỉ mười hai giờ. Anh xoa chiếc cổ mỏi nhừ vì vất vả, sau đó vài tiếng rắc rắc vang lên. Hình như bao nhiêu mệt mỏi đều đã đỡ hơn rồi.
Anh lấy điện thoại trong túi xa, phát hiện điện thoại vừa nãy còn đang pin yếu thì nay đã tắt máy rồi. Phó Bác Nhất tìm đến chỗ của y tá, đứng bên cạnh sạc pin. Lúc này đã vào khuya, bệnh viện ồn ào ban ngày chốc lát đã trở nên yên tĩnh.
Sau khi cắm dây vào ổ, nhấn nút mở nguồn, màn hình tối mịt bỗng phát sáng, chiếu vào gò má tinh tế của Phó Bác Nhất.
Hàng lông mi vừa dài vừa dày cử động theo cái chớp mắt của anh, nó hơi rũ xuống, để lại một bóng đen dưới đáy mắt. Có điều, lông mày anh đang cau lại, chứng tỏ chủ nhân của nó không hề vui vẻ.
Vừa mới mở máy, Phó Bác Nhất đã muốn giải thích cho Dương Dịch Lạc lý do vì sao mình lại đột ngột rời đi. Nhưng trong khung trò chuyện, anh gõ rất nhiều nhưng vẫn không có can đảm gửi đi.
Hiện giờ nói còn tác dụng gì nữa chứ! Lẽ nào mày không biết Dương Dịch Lạc mong mày đến như thế nào sao?
Mấy ngày trước cô ấy đã nói trước với mày rồi, hôm nay còn tìm Trịnh Lỗi trông coi mày, cho dù luyện tập rất vất vả, cô ấy vẫn đi qua một nửa ngôi trường để đến gặp mày.
Từ lúc hai người quen biết nhau, hình như đều là cô đang cố gắng. Anh không muốn bản thân là một người đàn ông yếu đuối, rõ ràng đã thích cô từ cái nhìn đầu tiên rồi nhưng lại không chịu nói ra, chỉ đành âm thầm quan tâm đến cô.
Sự yêu thích của bản thân tồi tệ, không thể cho người khác nhìn thấy như vậy sao? Tại sao cứ phải để cô cố gắng đến bên mình, mà mình không thể dũng cảm một lần được ư?
Anh xóa tin nhắn bên trong, gõ: “Dương Dịch Lạc, anh rất thích em.” Khoảnh khắc ngón tay sắp nhấn nút gửi, hình như anh lại nghe thấy tiếng mắng chửi cay nghiệt của Phó Hoa.
“Phó Bác Nhất, bà nói cho mày biết, mày có mặt trên đời là do con gái của bà dùng mạng sống để đổi lấy. Nếu không phải vì mày, Lỵ Lỵ của bà sẽ chết sớm như vậy sao. Đều tại mày, tại sao mày lại ra đời làm gì.”
Đúng vậy, từ lúc đâu anh đã chẳng mong chờ gì, sao có thể xứng với một cô gái thích cười, biết ca hát được chứ!
Anh lại xóa tin nhắn lần nữa. Phó Bác Nhất tắt điện thoại, ngồi ngẩn người ở một bên.
Không biết đã trôi qua bao lâu, khi tia sáng đầu tiên chiếu vào, Phó Bác Nhất mở mắt, đến nhà vệ sinh rửa mặt, trông thấy Phó Hoa đang ngủ ngon thì đứng dậy đi xuống lầu.
Đợi khi đám Thường Lam rời đi, Dương Dịch Lạc đã không sốt nữa. Vừa khỏi bệnh nên cũng có tinh thần hơn. Cô uống một ngụm nước để thấm ướt cổ họng khô ran vì sốt, một dòng nước suối thanh mát trôi xuống họng, Dương Dịch Lạc xuống giường.
Cô ngủ cả một đêm nên không còn buồn ngủ nữa. Hôm qua bản thân khóc sướt mướt, hình như mọi nỗi đau đều trôi theo dòng nước mắt cả rồi.
Bệnh viện vào sáng sớm vậy mà có thể nghe thấy tiếng chim hót, bệnh nhân dậy sớm vội vàng ăn sáng, đi lấy nước nóng. Dương Dịch Lạc cũng không muốn ở trong phòng bệnh nữa, mặc đồ bệnh nhân đi xuống lầu.
Khó khăn lắm cô mới dậy sớm được một bữa, Dương Dịch Lạc cũng muốn thưởng thức vẻ tươi đẹp của buổi sáng.
Khi bên cạnh bỗng tối lại, Phó Bác NHất muốn đứng dậy đổi một chỗ ngồi khác, anh không hiểu tại sao có nhiều chỗ trống như vậy mà người đó cứ phải ngồi ở đây.
Lúc này anh không muốn bất cứ ai làm phiền mình cả!
Anh vừa định đứng dậy thì bên tai vang lên giọng nói quen thuộc mà anh đã nghe quen. Cơ thể anh phản ứng nhanh hơn đại não, ngăn động tác của anh lại.
Anh nghe thấy cô gái bên cạnh nói: “Phó Bác Nhất, có phải anh đang chơi đùa với em không?”
Phó Bác Nhất muốn nói không phải, nhưng làm kiểu gì anh cũng không thể cất lời được.
Còn chưa đợi anh lên tiếng, cô gái bên cạnh lại nói tiếp: “Phó Bác Nhất, em quyết định không thích anh nữa rồi.”
“Thích anh quá mệt mỏi.”
Thấy chưa, ngay cả cô cũng cho là như vậy. Phó Bác Nhất, hình như từ đầu đến cuối mày đều không được trông mong, không được ai thích.
Dương Dịch Lạc chống hai tay lên cằm, mắt nhìn về trước, giống như không nhìn anh, cô có thể nói chuyện thoải mái hơn một chút. Nhưng nỗi đau trong tim và hơi thở suýt đã kìm nén được vẫn nói cho cô biết, không nhìn không có nghĩa là không đau.
Cô hít một hơi sâu, nhưng vào phổi đều là sự lạnh lẽo. Cô điều chỉnh lại vẻ mặt, nhìn đối phương: “Phó Bác Nhất.” Vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy một bên trán của anh tím bầm, nghiêm trọng đến mức rách da luôn, và hơi chảy máu. Vết máu chảy ra đã khô lại, biến thành màu đỏ sẫm từ lâu.
Những lời nói phía sau cô không nói ra được nữa: “Phó Bác Nhất, anh sao vậy? Sao không băng bó lại?”
Phó Bác Nhất chưa kịp lên tiếng thì người đã chạy đi xa. Anh trông thấy Dương Dịch Lạc mặc đồ bệnh nhân chạy nhanh vào bệnh viện, rồi biến mất, tim anh co thắt đau đớn.
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
Ai sẽ thích mày cơ chứ! Một người không biết cách nói chuyện, không được phụ huynh yêu thương. Rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói với người ta, nhưng lại hèn nhát.
Thật là yếu đuối mà!
Anh có rất nhiều điều muốn hỏi, tại sao cô lại vào bệnh viện, cô bị bệnh rồi sao? Nghiêm trọng không? Có người bên cạnh chăm sóc cho cô không?
Rất nhanh Dương Dịch Lạc đã quay lại, trong tay cầm băng gạc và tăm bông dùng để băng bó. Cô cằn nhằn: “Phó Bác Nhất, anh cũng không biết thương tiếc cho bản thân quá rồi đó.”
Nói xong, cô gái xoay mặt anh đối diện với mình, dùng tăm bông đã nhúng thuốc ma sát lên vết thương, một cơn đau rát ập tới. Nhưng anh không những không cảm thấy đau, mà lòng còn cảm thấy vị ngọt đang lan khắp, giống hệt như có người không cẩn thận làm đổ hũ mật ong vậy.
Nghe thấy cô hỏi: “Anh đau không? Nhịn chút nha.”
“Không đau.” Anh nói.
Cô gái vẫn làm chậm lại, đôi môi khẽ chu lên, hơi thở ấm nóng phả lên trán anh. Lấy điểm này làm điểm khởi đầu, chớp mắt độ ấm đã lan khắp cơ thể.
Cô gái này sắp không thuộc về anh nữa rồi, cô có người tốt hơn. Anh ta có tài hơn anh, đẹp trai hơn anh, được chào đón hơn anh. Điều quan trọng là sẽ khiến cô vui vẻ, không giống anh, suốt ngày chọc cô tức giận.
Một lát sau, vết máu đã được lau sạch, dán băng cá nhân vào. Vốn dĩ cô còn muốn dùng băng gạc cho anh, nhưng vết thương này chưa đến mức đó. Trong lúc hoảng loạn, cô suýt thì dọn sạch cả bệnh viện rồi.
“Anh.”
“Em.”
Hai người đồng thanh nói, bốn mắt nhìn nhau, Dương Dịch Lạc nói trước: “Anh nói trước đi.”
Phó Bác Nhất vừa muốn lên tiếng thì bị tiếng “anh Bác Nhất” cắt ngang.
“Sao em lại đến đây?” Phó Bác Nhất đứng dậy, đi tới bên cạnh Hà Mộng.
Dương Dịch Lạc cũng đứng dậy nhìn về phía đối phương, là cô gái trong lòng Phó Bác Nhất ngày hôm qua.
Lúc này, đôi trai tài gái sắc đang đứng cùng nhau, cô gái dịu dàng và xinh đẹp, chàng trai tuấn tú và cao ráo, thật sự rất xứng đôi.
Khi đã đi xa, hình như cô vẫn có thể nghe thấy lời nói quan tâm của Phó Bác Nhất: “Chẳng phải anh bảo em đợi anh sao? Em không thân thuộc nơi này, lỡ như đi lạc thì phải làm sao?”
Cô gái tinh nghịch nói: “Không sao đâu, xa có chừng này à, em cũng lớn rồi mà. Anh đừng lo lắng.”
…
Đợi anh quay người tìm bóng dáng của Dương Dịch Lạc thì phát hiện người vừa nãy bôi thuốc và vô cùng quan tâm đến anh đã biến mất rồi.
Phó Bác Nhất muốn hỏi: Em thích người con trai tặng hoa cho em ngày hôm qua không?
Anh còn muốn hỏi: Hai người sẽ ở bên nhau chứ?
Còn một câu quan trọng nữa. Anh cũng thích em, đều tại anh quá hèn nhát rồi.