Gặp Được Một Ông Chồng Nhỏ Tuổi Hơn

Ven hồ.

Kỉ Tích dựa vào thân cây, lẳng lặng nghe nhạc trong di động, một đôi mắt hoa đào ngắm phong cảnh hồ nước, hưởng thụ đầy đủ lạc thú câu cá.

“Kỉ đại ca, anh như thế nào còn có tâm tư câu cá a!”, Lưu Gia ngồi chồm hổm nhích về phía bên người Kỉ Tích, lo lắng hỏi.

“Tôi đang đợi”

“Chờ cái gì?”

Kỉ Tích hướng Lưu Gia đưa cái ánh mắt ‘cô dễ quên’, không kiên nhẫn nói: “Chờ điện thoại”

Lưu Gia không ngừng cố gắng khuyên bảo. “Kỉ đại ca, ngồi chờ cũng không phải biện pháp a! Không bằng chúng ta ba người đi tìm xem?”

Kỉ Tích không sao cả gật đầu.

Lưu Gia trong lòng vui vẻ, vừa muốn đứng lên, liền nghe Kỉ Tích mở miệng nói: “Muốn đi cũng được, cô tự chiếu cố chính mình”

“A—–! Sao có thể như vậy! Em là con gái, các anh phải theo giúp em a! Vạn nhất gặp phải…..”

Kỉ Tích nghiêng mặt, một ánh mắt khinh miệt bắn về phía Lưu Gia đang vô cùng kích động. “Tiểu thư, chúng ta không có quan hệ gì. Cô không có tư cách đối với tôi khoa chân múa tay, hiểu không?”

Lưu Gia sợ run cả người, cãi lại nói: “Chính là, là chúng em thay các anh tìm người a!”

“Chẳng lẽ tiểu thư Viên Viện cùng cô không quan hệ, hay là cô ta không có mất tích? Lưu tiểu thư, cô giống như đã quên đem cô ta tính vào”, Kỉ Tích lãnh đạm nói.

Lưu Gia trầm mặc, tay nắm thành quyền, móng tay cơ hồ đâm vào lòng bàn tay. Lạnh lùng như Kỉ Tích, Lưu Gia chưa bao giờ gặp qua, cô tức giận bấu chặt móng tay sơn màu hồng, không biết ứng đối như thế nào. “Anh không đi, quên đi. Đồng Hâm, chúng ta đi”, Lưu Gia đắc ý nghĩ, cô quản không được Kỉ Tích, còn quản không được Đồng Hâm sao? Đến khi cùng Đồng Hâm một chỗ, nhất định phải xả giận!

“Đồng Hâm không thể đi”, Kỉ Tích thay Đồng Hâm đang khó xử từ chối, nhấc lên cần câu.

“Vì cái gì? Anh không phải nói cùng chúng tôi không quan hệ sao?”, Lưu Gia rốt cuộc trả đòn một kích, không vui vẻ ra mặt.

Kỉ Tích lấy cá chuối trên lưỡi câu xuống, để vào xô đựng cá. “Cậu ấy là Đồng Đức giao cho tôi chiếu cố, cô nói có hay không quan hệ?”

“Cái gì! Hắn không muốn sống nữa!”, Lưu Gia quát lạnh chuyển hướng Đồng Hâm không nói được một lời, giống như một con mãnh xà, ác độc nhìn chằm chằm con mồi.

Vị tiểu thư này đã muốn phẫn nộ quên che giấu. Kỉ Tích cười trộm vung cần câu, đem lưỡi câu đưa vào ao.

“Cùng em đi”, Lưu Gia xanh mặt, túm ống tay áo Đồng Hâm. Bụng của cô, như thế nào bỗng nhiên đau. Lưu Gia một tay kéo Đồng Hâm, một tay đè bụng.

Đồng Hâm bỏ tay Lưu Gia ra nói: “Tôi không đi”

“Anh phản, anh…..”, bị gạt ra, bụng Lưu Gia đột nhiên kịch liệt đau nhức, chỉ phải buông Đồng Hâm ra. Cảm lạnh, hay là ăn đồ hư? Lưu Gia cố nén dục vọng ‘văn chương trôi chảy’, nhưng sinh lý là không thể khống chế, thối thí một cái tiếp một cái hướng ra ngoài đưa tin. Cô bất chấp lấy túi, lấy tốc độ siêu nhân thấy còn phải tự than thở nhảy vào rừng cây.

“Cô ấy….”

Kỉ Tích xua tay ngăn nghi vấn của Đồng Hâm, xách lên túi xách và cần câu, ý bảo Đồng Hâm đi theo rời đi. Đi phía trước, Kỉ Tích chân trái bay lên một cước, đem túi xách bao da của nữ đá xuống hồ. Kỉ Tích một đường cầm di động phát tin nhắn, phía sau Đồng Hâm đi theo không hiểu ra sao.

Ước chường đi nửa giờ, Kỉ Tích ở bên một mảnh lùm cây dừng lại. “Đồng Hâm, đem người ở bên trong lôi ra”

Đồng Hâm xoay người cẩn thận nhìn, trong lùm cây quả nhiên có một đôi chân nữ nhân. Tử thi sao? Đại khái là do bị phân phó, tuy rằng sợ hãi, Đồng Hâm vẫn là nhanh chóng chấp hành mệnh lệnh của Kỉ Tích. “Chị Đinh!”

Cũng không biết làm sao, người khác vội đến đầu óc choáng váng, cô lại ngủ thật thoải mái. Kỉ Tích từ trong túi lấy ra nước khoáng, tạt vào khuôn mặt đỏ ửng của Đinh Quế Lan.

“Ô…..”, Đinh Quế Lan tỉnh lại, ánh mắt vẫn là ngơ ngác.

“Kỉ Tích, tìm được Quế Lan?”, Hợi Nhẫm Tĩnh nhận được tin nhắn của Kỉ Tích, bị kích động đi tới.

Kỉ Tích chỉ chỉ nữ nhân bên chân.

Hợi Nhẫm Tĩnh bay về phía Đinh Quế Lan, ôm lấy cô một phe ôm vào trong ngực, há mồm liền hôn. Nửa ngày, thấy Quế Lan thần trí thanh tỉnh, chuyển hướng Kỉ Tích hỏi: “Kỉ Tích, cậu là như thế nào tìm được Quế Lan? Cô ấy không phải lạc đường sao? Là ai…..”

“Trở về nói sau”, Kỉ Tích bình tĩnh đánh gãy Hợi Nhẫm Tĩnh vội vàng hỏi han.

Không nói, vô cùng tàn nhẫn! Hợi Nhẫm Tĩnh chỉ phải ngoan ngoãn cõng vợ, một bước nặng một bước nhẹ di động. Trở lại nơi ở, giống như trải qua ngàn dặm trường chinh, tóc tai hỗn độn, quần áo dính nước bùn. Hợi Nhẫm Tĩnh đặt mông xuống sofa, cúi đầu, thở hổn hển.

“Hoan nghênh trở lại, hôm nay đối với vợ chồng hai người mà nói, vẫn là rất kích thích đi. Đi, đến cách vách uống chén rượu, an ủi đi”, Tiêu Trần đeo tạp dề đi ngang qua cửa, mở miệng mời.

Hợi Nhẫm Tĩnh giờ phút này bước đi không nổi, phải để Kỉ Tích Đồng Hâm đỡ hắn tiến vào nhà ăn. Trên bàn tràn đầy món ăn quý và lạ, hương thơm ngưng tụ không tan, Hợi Nhẫm Tĩnh bụng đói kêu vang cuối cùng cũng có chút tinh thần.

Kỉ Tích, vợ chồng Hợi Nhẫm Tĩnh, anh em Đồng Hâm ngồi xuống, Tiêu Trần đang cầm chén đĩa đi vào, trên bàn ăn có một cái đĩa đựng một trái đào mừng thọ lớn. “Kỉ Tích, sinh nhật vui vẻ.” Tiêu Trần đem đào mừng thọ để vào giữa bàn, mỉm cười chút mừng Kỉ Tích.

Kỉ Tích ở trên gương mặt Tiêu Trần hôn một ngụm, kéo anh ngồi bên người chính mình. Mặc kệ phát sinh chuyện gì, Tiêu Trần tuyệt đối đem mình để ở vị trí cao nhất, phần tâm ý này khiến cho Kỉ Tích cảm thấy thập phần thoải mãn.

“A? Hôm nay sinh nhật Kỉ Tích?”

“Chúc mừng a, huynh đệ! Vợ cậu thật tốt, thay cậu làm một bàn đồ ăn”, Hợi Nhẫm Tĩnh liếm liếm đầu lưỡi nói.

Hắn cũng có hỗ trợ a. Đồng Đức đáng thương hề hề nhìn một bàn đồ ăn, nghĩ đến chính mình giữa trưa giết gà chém vịt, bóc vỏ lột da, nhặt rau nấu nước…. bị Tiêu Trần xem như lao công miễn phí, tay hắn lại bắt đầu đau nhức run lên.

“Kỉ Tích, cầu nguyện đi”

Kỉ Tích dưới cái nhìn mong chờ của Tiêu Trần, đối diện đào mừng thọ khép lại hai mắt, hai tay nắm trước ngực, không biết ước nguyện cái gì.

Lúc Kỉ Tích mở mắt ra, Tiêu Trần cười đứng dậy, cầm lấy thái dao bổ ra đào mừng thọ. Từ khe hở nhất thời tỏa ra một cỗ mùi thơm ngát, thoảng qua chóp mũi mọi người, lượn lờ không dứt. Tiêu Trần hướng trong chén mỗi người tặng một khối đào mừng thọ, chính mình thuận tay lấy một miếng nhét vào miệng.

“Ăn ngon thật, có hương vị quả đào”, Đinh Quế Lan nuốt xuống đào mừng thọ nóng hầm hập, mới tính chân chính tỉnh táo lại.

Tiêu Trần múc canh xương hầm cười nói: “Em ở trong bột mỳ bỏ thêm đào”

Trách không được thơm như vậy. Mọi người ăn ngon lành, chỉ có Đồng Hâm ăn không có mùi vị, một ngụm cũng nuốt không trôi.

“Hâm, anh làm sao vậy?”, Đồng Đức vẫn chú ý Đồng Hâm, đối với biểu tình đần độn vô vị rất lo lắng.

Đồng Hâm kinh ngạc hô: “Em cư nhiên hỏi anh làm sao? Em có biết hay không vừa rồi anh phải tội Lưu Gia. Có lẽ ngày mai, không! Hôm nay, tất cả mọi người đều biết chuyện chúng ta. Ba mẹ, thúc thúc thẩm thẩm, hiệu trưởng, trên internet…. Em bảo anh làm sao nuốt trôi cơm?”, trước một đoạn thời gian không phải đau khổ! Đồng Hâm hối hận rơi nước mắt.

“Ai, anh nói như thế nào khóc liền khóc a!”, Đồng Đức chân tay luống cuống kéo cổ tay áo giúp Đồng Hân lau nước mắt.

Hợi Nhẫm Tĩnh nhìn Đồng Hâm cả buổi, khó được lúc nghiêm túc hướng Kỉ Tích hỏi: “Kỉ Tích, chuyện trong rừng cây anh hỏi cậu, có thể đáp đi?”

Kỉ Tích ăn đến vui sướng, mắt cơ hồ híp thành một đường. Hắn cũng nấu ăn rất ngon, nhưng làm không ra loại này, thức ăn làm thoải mãn tận đáy lòng. May mắn hắn đã cưới được Tiêu Trần, nếu không, hắn vĩnh viễn không biết chính mình bỏ lỡ cái gì. “Anh hỏi chị dâu”

Đúng! Quế Lan đương sự hẳn là rõ ràng sự tình nhất, Hợi Nhẫm Tĩnh chuyển sang hỏi vợ đang ăn canh.

Đinh Quế Lan trên đường quay về căn nhà đã nghe họ nói chuyện, chính là nguyên nhân gây ra, phát triển, cao trào, kết quả. Đồng thời biết được Hợi Nhẫm Tĩnh vì tìm mình, cũng chịu bao nhiêu tội, ngay cả giọng nói đều khàn. Nguyên bản mờ mịt, cuối cùng để ý ra gật đầu. “Đi WC xong, Viên Viện dẫn em đi, anh cũng biết em không nhớ đường”

Trời ạ! Một chút đường như vậy, còn muốn để người dẫn a? Hợi Nhẫm Tĩnh trong lòng bất đắc dĩ thở dài, tay trái cầm lên chân giò kho tàu, cắn cắn phát tiết.

“Đi cỡ mười phút, em cảm thấy không đúng, lúc tới cũng không đi nhiều như vậy a? Em vừa định quay đầu lại hỏi Viên Viện, ai ngờ đột nhiên bị một cái khăn chụp vào mặt, em giãy dụa, tiếp theo….”, Đinh Quế Lan vỗ vỗ gáy, lắc đầu nói: “Em thật sự nhớ không được, chỉ nhớ rõ cái khăn kia có hương vị làm em muốn nôn”

“Hương vị khó ngửi? Ai lại làm như vậy? Chẳng lẽ người trong thôn?”, Hợi Nhẫm Tĩnh vuốt cằm lo lắng nửa ngày, không cho ra kết luận. Ngay sau đó, giống như nhớ tới cái gì, thất kinh hô: “Viên Viện! Đúng rồi, chúng ta còn chưa tìm được Viên Viện đâu!” Khó trách hắn cảm thấy được thiếu cái gì, Quế Lan mất rồi tìm thấy làm hắn cao hứng, nhưng lại đem tiểu cô nương quên không còn một mảnh.

Đồng Đức nghĩ đến Hợi Nhẫm Tĩnh tuy nói hậu tri hậu giác (ý nói chậm hiểu), nhưng là rốt cục hiểu được tiền căn hậu quả, ai biết được lại còn nói như vậy, thật sự là làm cho hắn không biết nên khóc hay nên cười. Vì thế tức giận nói: “Chị Đinh chính là bị Viên Viện tiểu thư anh lo lắng chụp thuốc mê”

“Cái gì?”, Hợi Nhẫm Tĩnh kinh hãi, nhẹ buông tay, chiếc đũa rớt trên bàn. Hắn như thế nào cũng không nghĩ đến, một cái nữ sinh viên vô tình gặp mặt, nhưng lại có lòng dạ xấu xa như vậy. Ngày hôm qua, còn nói còn cười cùng ăn cơm không phải sao? Hợi Nhẫm Tĩnh thật sự không thể lý giải.

“Cô ta mới vừa rồi nói với em cô ta thích Kỉ Tích”, Đinh Quế Lan nhớ lại trước khi hôn mê Viên Viện cùng cô đối thoại.

Đồng Hâm nghĩ thầm chị cũng thật sự tin chuyện ma quỷ của ả? Một bên chọt xương hầm (xí quách) trong chén.

Ý nghĩ của Hợi Nhẫm Tĩnh nhưng thật ra dần rõ ràng. “Cho dù cô ấy thích Kỉ Tích, cùng em hôn mê có cái gì quan hệ?”

“Đúng đó”, Đinh Quế Lan gắp một miếng bí xào cà tím, một biên phụ họa.

Hợi Nhẫm Tĩnh giờ phút này trông gà hóa cuốc, minh mục trương đảm(thẳng thắn không sợ hãi) nhìn chằm chằm anh em họ Đồng nói: “Các người biết là Viên Viện làm, kia nói cho tôi biết vì cái gì? Trong chuyện này, các người sắm vai diễn gì? Kỉ Tích, sao lại mời bọn họ ăn cơm?”, một câu cuối cùng, Hợi Nhẫm Tĩnh bất mãn rống ra.

“Anh đừng một gậy tre đánh nghiêng một thuyền người (giống vơ đũa cả nắm). Tụi em là bất đắc dĩ, cũng không biết cô ta làm như vậy”, Đồng Đức hoàn toàn là người đứng xem, không hỗ trợ, cũng không bỏ đá xuống giếng. Hắn một sinh viên năm ba, bị tiểu nữ sinh uy hiếp, tuy rằng chịu đựng là bởi vì bối cảnh của đối phương, nhưng không thể phủ nhận hắn quả thật yếu đuối.

“Cậu đi mà nói với cảnh sát. Chuyện này đã muốn cấu thành tội, tôi phải báo cảnh sát!”, việc này một khắc không xử lý, hắn một khắc bất an. Hợi Nhẫm Tĩnh lấy ra di động trong ngực, chuẩn bị gọi 110.

Tiêu Trần ngăn cản nói: “Nhẫm Tĩnh, vô dụng thôi. Một không nhân chứng, hai không vật chứng, cô ta ngược lại có thể tố cáo anh vu hãm”

Hợi Nhẫm Tĩnh vỗ đùi la lên: “Vợ anh bị hôn mê mà?”

Kỳ thật, Đinh Quế Lan cũng không bị thương tổn như Hợi Nhẫm Tĩnh tưởng tượng, cô bất quá là bị chụp thuốc mê. Ông chồng Hợi Nhẫm Tĩnh ngược lại phí sức lao động, tự nhiên không có biện pháp tha thứ loại trò đùa này.

“Vị Viên đại tiểu thư này, không có biện pháp chấp nhận đồng tính luyến ái. Cô nghĩ muốn đối phó chính là tôi cùng Kỉ Tích, Quế Lan là bị liên lụy”, Tiêu Trần giải thích nói.

“Không đúng a? Cô ta tối hôm qua còn nói hai người xứng đôi”

Đinh Quế Lan liếc mắt ông chồng trì độn nói: “Cô ta chẳng lẽ không thể gạt người? Cô ta làm em hôn mê, có chỗ nào tốt đâu?”

Tiêu Trần ăn một miếng thịt hoa quế nói: “Ý đồ của cô ta là đem chúng ta tách ra, nhân cơ hội xuống tay”

“Xuống tay? Xuống cái gì tay?”, thời nay nữ hài tử suy nghĩ cái gì a? Hợi Nhẫm Tĩnh thần kinh thô nghĩ mà sợ nói: “Kia như thế nào còn không có động tĩnh?”

Kỉ Tích tham lam uống canh khoai mỡ, bật cười nói: “Các cô ấy tối nay không có thời gian quấy rầy chúng ta”

“Có ý gì?”, Đồng Hâm mờ mịt đi theo Kỉ Tích một hồi, không hiểu gì ngồi vào bàn cơm, Đồng Đức nói cậu không cần lo lắng, nhưng cậu vẫn là khó an lòng a! Nghĩ xem, người ta là con gái tỉnh trưởng, bọn họ bất quá là tiểu dân chúng, cánh tay có thể dài hơn chân sao?

“Bởi vì, trong điểm tâm giữa trưa Tiêu đại ca cho có bỏ thuốc xổ”, cửa nhà ăn xuất hiện thân ảnh Đổng Duy và Vệ Thanh.

“Hai người như thế nào đến đây?”, Đồng Đức phòng bị hỏi.

Đổng Duy tiến lên hai bước, áp chế bả vai Đồng Đức nói: “Cậu phòng bị chúng tôi làm gì? Chúng ta còn không phải kẻ tám lạng người nửa cân, đều xui xẻo giống nhau”

Vệ Thanh hứng thú nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần hỏi: “Anh sao lại chuẩn bị thuốc xổ cho tụi tôi?”

Thuốc xổ kia là cho Hợi Nhẫm Tĩnh, Tiêu Trần âm thầm cãi lại. Sợ Đinh Quế Lan không tha thứ Hợi Nhẫm Tĩnh hoa tâm, lúc chuẩn bị lên đường đặc biệt mang theo thuốc xổ. Bất đắc dĩ lúc dùng đến cái khổ nhục kế, Đinh Quế Lan còn không đau lòng chồng mình, vợ chồng giận nhau tự nhiên tan thành mây khói. Ai ngờ, nửa đường nhảy ra đám sinh viên này. Nhưng là cũng đạt được hai thành tựu, một bên ngăn lại Viên Viện, Lưu Gia rục rịch, một bên khiến cho vợ chồng Đinh Quế Lan hoạn nạn gặp chân tình.

“Nếu đã đến, cùng nhau ăn đi, Tiêu Trần hô.

Vệ Thanh gặp Tiêu Trần không đáp, cũng không tiếp tục truy vấn, kéo Đổng Duy ngồi xuống. “Đồ ăn hôm nay so với ngày hôm qua ngon hơn a!”

Vệ Thanh những lời này xem như vỗ đúng mông ngựa. Kỉ Tích đắc ý gắp chân gà, đưa vào chén Tiêu Trần, chuyển về nhìn Vệ Thanh nói: “Nghe nói cậu là hội trưởng hội sinh viên, bị người uy hiếp, liền nhận mệnh?”

“Tôi là hội trưởng hội sinh viên, lại càng đặc biệt dễ bị vây khốn a!”, Vệ Thanh vội la lên: “Chỉ cần các cô ấy dốc lòng mật báo trường học, ba năm đại học của tôi liền xong rồi!”

“Tôi nghĩ Kỉ Tích không phải ý tứ này”, Tiêu Trần cắn miếng đào mừng thọ nhuyễn mềm hương vị ngọt ngào, khẽ lắc đầu nói: “Cậu là như thế nào ngồi lên vị trí hội trưởng sinh viên? Thực lực, thủ đoạn hẳn là mọi thứ không thiếu đi?”

“Nhưng bối cảnh cô ta…..”

“Các cậu vì cái gì cho cô ta cơ hội hành động? Nếu biết bằng năng lực hiện tại, không đủ để gánh vác cảm tình chính mình, như vậy sẽ không nên không cẩn thận, làm cho người ta bắt được nhược điểm. Hơn nữa, bị hiếp bức, vì cái gì không tự tạo cơ hội uy hiếp ngược lại? Chẳng lẽ các cậu không rõ, cứ như vậy cả đời đều không xong sao?”

Chờ Tiêu Trần nói xong, Hợi Nhẫm Tĩnh đầu đầy mờ mịt hỏi han: “Cái gì uy hiếp a? Bọn họ không phải cùng một đường sao?”

Tiêu Trần cười nhìn Hợi Nhẫm Tĩnh tràn đầy tò mò, tiếp tục nói: “Chuyện hôm nay, tôi nghĩ là như vầy. Quế Lan cần đi ngoài, Viên Viện vừa vặn lợi dụng, cùng chị ấy tiến vào rừng cây. Đương lúc Quế Lan khả nghi, đem chị ấy chụp thuốc mê. Lực cánh tay nữ nhân nhỏ, Viên Viện chỉ có thể đem Quê Lan giấu tại chỗ. Lúc chúng ta phân tán tìm người, Vệ Thanh, Đổng Duy ấn theo phân phó trước đó của Viên Viện, nửa đường nói tách ra tìm, kỳ thật là cùng Viên Viện hội họp, đem Quế Lan đi hướng xa xa”

“Đúng, anh đoán đúng rồi”, Đổng Duy bội phục nói: “Đem chị Đinh giấu xong, cô ta vốn định quay lại lần lượt tính toán các anh, cũng không biết như thế nào lại bắt đầu đau bụng. Chỉ có thể nửa đường buông tha cho các anh trở về”

“Các cậu lại đây làm gì? Cọ ăn cọ uống? Không sợ Viên Viện tiểu thư của các cậu sinh khí sao?”, Đinh Quế Lan hiểu biết chân tướng, nhịn không được châm chọc nói.

“Được rồi, hôm nay sinh nhật Kỉ Tích. Để sau đi, ngày mai lại tính”, Tiêu Trần nhấm nuốt thịt ba chỉ giòn nộn, tay trái ở dưới bàn cùng tay phải Kỉ Tích nắm lấy.

Buổi tối mười giờ, tiễn bước đám người Đồng Đức. Quế Lan, Nhẫm Tĩnh tâm tình ác liệt, nằm ngửa trên sofa không rên một tiếng.

Tiêu Trần trấn an nói: “Hôm nay hữu kinh vô thiểm, tắm một cái ngủ một giấc. Không cần nghĩ nhiều, không có việc gì”

Đinh Quế Lan thở dài nói: “Không thể tưởng được lại có người như vậy, hảo hảo mời các cô ăn cơm, nhưng lại lấy oán trả ơn”

“Cô ta hận đồng tính luyến ái, chị cùng nhóm tụi em, tự nhiên cho rằng chị là địch nhân của cô ta”

“Tính cách rất cực đoan”

Hợi Nhẫm Tĩnh lo lắng nói: “Anh sợ cổ không chịu bỏ qua”

Chồng vừa nói như vậy, Đinh Quế Lan cũng bất an không yên nói: “Chúng ta có phải hay không đi sớm một chút?”

Kỉ Tích từ trong túi quần rút ra điện thoại cầm tay vứt cho Hợi Nhẫm Tĩnh.

“Làm gì?”, Hợi Nhẫm Tĩnh xem xét trong màn hình có điểm đỏ cùng điểm xanh, không giải thích được hỏi.

“Máy định vị loại nhỏ. Bốn điểm đỏ là chúng ta, sáu điểm xanh là bọn họ”

“Cậu như thế nào có cái này?”

“Đừng quên nhà tôi làm cái gì”

Đúng a! Nhà Kỉ Tích là bảo toàn nghiệp (công ty bảo an mọi phương diện: bảo vệ, bảo mật), Hợi Nhẫm Tĩnh bừng tỉnh đại ngộ. “Trách không được, cậu có thể tìm được Quế Lan”, lập tức vừa nghi hoặc nói: “Kia lúc Quế Lan mất tích, cậu vì cái gì không nói, còn làm cho anh tìm cả ngày, đem anh thành khỉ mà đùa giỡn a?”

“Viên Viện cùng Quế Lan tiến vào rừng, tụi tôi chỉ biết nàng muốn động thủ. Nếu phá ngay tại trận, không chỉ bại lộ máy định vị, hơn nữa khiến các cô ấy đề phòng. Kế này sao có thể làm, các cô ấy sẽ dùng thủ pháp càng cực đoan đối phó chúng ta”

“Kia cũng không thể để cho Quế Lan mạo hiểm a!”, Hợi Nhẫm Tĩnh không đồng ý nói

Còn không phải là vì để anh có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, tăng tiến tình cảm vợ chồng hai người. Tìm vợ anh, cảm động nhiều hơn a! Nhưng Kỉ Tích không thể nói trắng ra, chỉ phải vỗ vỗ Hợi Nhẫm Tĩnh kích động nói: “Máy định vị, có thể nghe được đối thoại. Chị dâu an toàn tuyệt đối không thành vấn đề, tôi mới dám làm vậy”

“Cậu chừng nào thì gắn máy định vị?”, Đinh Quế Lan hỏi

“Trên đường đi mua lá trà”

Đinh Quế Lan thấy chồng mình không thuận theo không buông tha hai người Tiêu Kỉ, cười ôm lấy cánh tay Hợi Nhẫm Tĩnh nói: “Việc này không nên trách bọn họ, là em, cũng sẽ làm như vậy… Thay vì khó lòng phòng bị, không bằng có chuẩn bị mà phát. Em còn muốn cám ơn Tiêu Trần cùng Kỉ Tích, bởi vì sự kiện này, em mới biết được anh có bao nhiêu để ý em. Cũng coi như không uổng công cưới anh”

Hợi Nhẫm Tĩnh nhất thời cười giống như con gấu rơi vào hũ mật, lại ngốc lại ngốc.

Theo Đinh Quế Lan, Kỉ Tích Tiêu Trần xem bọn họ là người một nhà, mới có thể nói hết mọi chuyện. Cô cùng Nhẫm Tĩnh cũng không thể không biết tốt xấu.

Lại tán gẫu một lát, Hợi Nhẫm Tĩnh cáo từ trước, còn lại ba người cũng mệt mỏi một ngày, đều bước theo Nhẫm Tĩnh trở về phòng tắm rửa.

Trong nhà tắm Tiêu Trần gối lên cánh tay Kỉ Tích hỏi: “Sự tình thuận lợi không?”, sáng nay, lúc Kỉ Tích chụp phong cảnh, có chụp lại ảnh đặc tả của đám người Viên Viện. Hơn nữa trước tiên gửi Kỉ Thi ở thành phố S, nhờ hắn tra thân phận sáu người, phái người tiêu hủy vật chứng Viên Viện dùng uy hiếp bốn người Đồng Hâm, thu thập nhược điểm phó tỉnh trưởng tỉnh J, huyện trưởng huyện H.

“Yên tâm”, Kỉ Tích sờ sờ khuôn mặt ấm áp của Tiêu Trần, tự tin nói: “Nếu bọn họ ngay cả việc nhỏ này cũng không thể hoàn thành, Kỉ thị bảo toàn cũng nên đóng cửa”

“Như vậy anh liền chờ mong kịch hay ngày mai”

“Chờ mong trước ngày mai, Trần Trần có phải hay không hiện tại nên thỏa mãn em?”, Kỉ Tích cong lên khóe miệng, giống như mèo trộm được cá liếm môi cánh hoa.

Tiêu Trần xoay người lại ôm, cặp mắt ôn nhuận ôn như ngóng nhìn ánh mắt màu hổ phách của tình nhân, môi mềm chậm rãi hướng về Kỉ Tích đang khát vọng….

Canh ba, trong rừng, còn có một người phân không rõ phương hướng bồi hồi —-

Nếu lúc này có người hỏi Lưu Gia trên đời này chuyện gì bi thảm nhất, cô nhất định trả lời đi WC không mang giấy vệ sinh.

Cách ngày.

Bởi vì kịch liệt ‘vận động’, bốn người Kỉ Tích tám giờ rưỡi mới chậm rì rì rời giường. Ăn điểm tâm, Viên Viện quả nhiên như Tiêu Trần sở liệu, vội vã khởi binh vấn tội mà đến.

“Yêu! Nguyên lai là Viên tiểu thư, ngọn gió nào đem cô thổi tới? Sắc mặt không tốt nga, nghỉ ngơi nhiều chút a! Không chừng ông trời giờ này lại mở mắt”, Đinh Quế Lan xoắn xoắn sợi tóc, cố ý tựa vào đầu vai Hợi Nhẫm Tĩnh, trào phúng nói: “Bất quá cũng đúng, không có người yêu thật là tịch mịch, chỉ có thể đem người sai vặt thư giản, chị thật hiểu loại thống khổ này a”

Mặc dù vợ không chịu tội mấy, nhưng ấn theo cá tính cô có thù tất báo, không đem Viên Viện tổn hại đến cẩu huyết lâm đầu sẽ không bỏ qua. Hợi Nhẫm Tĩnh phối hợp xoa xoa thắt lưng Đinh Quế Lan, duy trì yên lặng.

Viên Viện lạnh lùng cười nói: “Đừng đắc ý, lập tức chính chị liền gặp báo ứng!”

Tiêu Trần thần sắc biến đổi, tay trái che bụng nói: “Cô làm cái gì?”

“Trần Trần, anh làm sao vậy?”, Kỉ Tích vừa định chạy tới bên người Tiêu Trần, cước bộ lảo đảo một cái, ôm dạ dày ngồi xổm tại chỗ.

Viên Viện nhướng mày liễu, khinh miệt liếc Tiêu Trần thống khổ nói: “Tôi chỉ là có cho có nhận, trả lại mối thù ngày hôm qua”

“Tôi…. giữa chúng ta có thù gì chứ?”, Tiêu Trần mồ hôi lạnh đầm đìa xoa bụng.

“Không thừa nhận? Tôi chỉ biết đồng tính luyến ái là vô sỉ nhất!”, Viên Viện quát: “Các người hại tôi tiêu chảy, mối thù này sẽ không dễ quên như vậy”

“Cô, chính cô…. ăn đồ hư hỏng, cư nhiên trách chúng tôi?”, Tiêu Trần nghiến răng nghiến lợi nói.

“Các người hạ thuốc xổ trong đồ ăn!”, Viên Viện hung tợn nhìn chằm chằm Tiêu Trần.

Tiêu Trần cắn môi dưới, đứt quãng nói: “Nhiều người…… ăn như vậy, chỉ cô…. tiêu chảy, can, can hệ gì…. chúng tôi?”

Đinh Quế Lan theo bản năng che chỗ dạ dày, kinh hoảng nói: “Cô hạ thuốc gì cho chúng tôi?”

Viên Viện giống như nhìn lũ kiến đánh giá đám người Kỉ Tích, nhìn thấy bọn họ vẻ mặt thống khổ, trong lòng một trận thư sướng, sung sướng nói: “Thuốc trừ sâu vô sắc vô vị, nơi này nông dân dùng để giết sâu”

“Cô trộm?”

“Đừng nói khó nghe như vậy, tôi chỉ là mượn”, Viên Viện phủi nếp uốn trên váy ngọt ngào cười nói. Ả hưởng thụ khoái cảm người khác không thể phản khán mình

“Sau đó bỏ vào giếng nước?”

“Phải thì sao!”, Viên Viện theo tiềm thức đáp lời, lúc phát hiện ra khác thường, Kỉ Tích đã lấy ra bút ghi âm nhấn nút đóng.

“Anh—– mấy người tính kế tôi!”, lúc trước cười nhạo bộ dáng hai người Tiêu Kỉ, Viên Viện còn không hiểu được mình tính sai. Ả giống như báo cái nhằm phía Kỉ Tích, ý đồ đoạt lấy bút ghi âm trong tay đối phương.

Bỗng nhiên, có người từ cửa tiến vào, nắm tóc Viện Viện. Cũng mặc kệ ả có đau hay không, kéo người đi ra ngoài.

“Kia không phải lão bản sao?”, Hợi Nhẫm Tĩnh tò mò nhìn lão bản cùng Viên Viện biến mất ở đầu cầu thang. “Này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra a?”

Kỉ Tích đem bút cùng băng ghi âm giao cho Đồng Hâm ở cửa phòng khách nhìn xung quanh, xoay người giải thích: “Ngày hôm qua, Tiêu Trần so với chúng ta về sớm hơn, anh ấy ở cây cối bên cạnh giếng lắp camera. Buổi tối tôi đi xuống khóa cửa thì mở máy, quay được quá trình Viên Viện đầu độc”

“Các cậu như thế nào biết cô ta sẽ đầu độc?”

Tiêu Trần cười nói: “Bởi vì tôi hạ thuốc xổ trước, cho nên 90% cô ta sẽ trả thù đồng dạng”

=_= nữ nhân này thực đáng giận, nhưng là thực đáng thương. Đinh Quế Lan đồng tình thở dài cho Viên Viện bất hạnh.

“Tối hôm qua, tụi tôi bảo bốn người Đồng Đức đi trong thôn ở nhờ. Sáng nay cầm lại camera, nhìn thấy Viên Viện đầu độc xong, tương kế tựu kế, gọi điện thoại hỏi lão bản muốn vơ vét tài sản một phen không”

“Vơ vét tài sản?”

“Đúng. Kêu lão bản cùng một nhà bác gái câu thông, làm cho bọn họ cố ý dùng nước giếng có độc nấu cơm ăn. Đồng Đức báo cảnh sát, đồng thợi chúng ta chế tạo chứng cớ. Hiện tại, nhân chứng vật chứng đã có toàn bộ, lại có khẩu cung trực tiếp của phạm nhân, muốn lật lại bản án cũng khó khăn. Huống chi độc hại mạng người là tội lớn, cha mẹ tỉnh trưởng của Viên Viện muốn bảo vệ cô ta ra tù, cũng tốn một số tiền lớn”, Tiêu Trần duỗi thắt lưng dựa vào lồng ngực Kỉ Tích.

Hèn chi không thấy một nhà bác gái, nguyên lai đều đi bệnh viện. Thôn làng nghèo khó, vì tiền bọn họ lại có thể làm chuyện hy sinh như vậy. Mà, muốn nói Kỉ Tích Tiêu Trần lãnh huyết, bọn họ hoàn toàn để cho đương sự chính mình quyết định. Nhưng âm mưu như vậy, tính trước một khắc dẫn dụ Viên Viện diễn trò….. hại chính mình chưa mình chưa nói, không nghĩ tới, đúng là vì cái khẩu cung >_o_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui