Gặp Được Một Ông Chồng Nhỏ Tuổi Hơn

Đại hội thể thao diễn ra hai ngày, Kỉ Tích mặt mày rạng rỡ. Dù hắn không nói, mọi người đều biết, hắn dễ dàng ôm ba huy chương vàng. Mà, đáng chú ý nhất chính là Kỉ Tích có anh họ là tiểu thuyết gia hàng đầu.

Trử bỏ có người ngẫu nhiên quấy rầy xin kí tên, Kỉ Tích đúng là phi thường hạnh phúc. Trần Trần sáng sớm vì hắn chuẩn bị đầy đủ, hai người ra cửa tiến vào vườn trường tản bộ. Hắn giới thiệu cho Trần Trần rất nhiều cảnh quan ở D đại, mang Trần Trần đi thăm tòa nhà hắn học. Giữa trưa, Trần Trần ở trên cỏ trải một tấm vải thô, từ ba lô lấy ra rất nhiều đồ ăn ngon, bọn họ trong hoa viên xanh mát, nhàn nhã nói chuyện phiếm ăn cơm trưa.

“Kỉ Tích, hôm nay là ngày cuối của hội thao, đến phiên Hợi Nhẫm Tĩnh chạy đường dài 8km. Đợi lát nữa, chụp cho hắn hai tấm ảnh đi.” Hai ngày này, Hợi Nhẫm Tĩnh đều ở bên tai Tiêu Trần lải nhải, Kỉ Tích như thế nào không đủ nghĩa khí, như thế nào hãm hại huynh đệ. Tiêu Trần nghe đến chướng tai, trên mặt cười, trong lòng hận không thể để hắn chạy gấp đôi mới tốt.

Kỉ Tích lấy khăn tai trong túi, thay Tiêu Trần lau đi ngón tay đầy dầu mỡ. “Được. Em mới vừa nhìn thấy vợ hắn mang theo camera, đại khái tính toán chụp tư thế oai hùng của Hợi Nhẫm Tĩnh. Chúng ta đi xem náo nhiệt vui lắm.”

“Ừ.” Tiêu Trần cười tủm tỉm gật đầu, múc một muỗng trứng chần nước sôi, đưa đến bên miệng Kỉ Tích đút hắn.

Kỉ Tích nắm tay Trần Trần, cắn lòng trắng trứng thơm mềm bên miệng, nhẹ nhàng húp hết lòng đỏ trứng. Tiêu Trần thu hồi cánh tay, mấy miếng giải quyết hết phần còn thừa, chẹp chẹp miệng tiếp tục đút hắn.

Dư Thịnh trốn ở trong lùm cây, nhìn Kỉ Tích phu phu ngươi một ngụm ta một ngụm ăn thức ăn thơm ngon, đáy lòng tràn ngập hâm mộ a! Cậu nhìn lén ba ngày, có chút hiểu được, Kỉ Tích vì cái gì mỹ nữ không để ý, lại thú một nam nhân làm vợ.

Lại nói, Dư Thịnh cũng coi như nhân vật có tiếng. Ba là giám đốc một chuỗi cửa hàng bách hóa, mẹ là một ca sĩ nổi danh, trong nhà chỉ có cậu là con trai độc nhất. Lúc cậu sinh ra, ba mẹ bận sự nghiệp, bận hơn hai mươi năm. Tuy rằng trong nhà cái gì cũng không thiếu, mọi chuyện có bảo mẫu giải quyết, nhưng trong lòng cậu vẫn giống như thiếu cái gì.

Mọi người quen của Dư Thịnh đều biết, cậu đổi bạn gái so với thay quần áo còn nhanh hơn. Cũng không phải là cậu lạm tình, mà là đang tìm một loại cảm giác. Một cảm giác so với thân nhân quan trọng hơn, so với gia đình càng ấm áp, so với bằng hữu càng thân thiết hơn, so với vợ chồng càng hạnh phúc thân mật. Giống như hai người cùng một chỗ, liền chiếm được toàn bộ thế giới.

Hiện tại, cậu ở trên người Kỉ Tích Tiêu Trần tìm được phần ấm áp này, hâm mộ rất nhiều, nhịn không được phiền muộn.

Tiêu Trần liếc mắt nhìn góc rừng cây xanh thẳm, hướng Kỉ Tích nhỏ giọng hỏi: “Kỉ Tích, bằng hữu kia của em có đam mê đặc thù sao? Đã theo chúng ta ba ngày.”

Kỉ Tích ôm Tiêu Trần, kéo anh dựa vào đầu vai chính mình, cười nói: “Em đoán, cậu ta đang thương tâm đó. Hắn nói thích cảm giác có gia đình, nhưng ở bên cạnh nữ nhân đều không thể an phận. Hiện tại, nhìn thấy Trần Trần tuấn mỹ hiền lành như vậy, còn không ghen tị chết hắn!”

“Cảm giác gia đình và chơi đùa với nữ nhân không cùng cấp bậc. Hắn mấy năm nay tìm lầm phương hướng, cũng đủ đáng thương, Kỉ Tích đừng chế nhạo hắn.” Tiêu Trần thoát khỏi ôm ấp của Kỉ Tích, rót cho hắn chén trà hoa cúc.

>_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui