Gặp Được Tình Yêu Đích Thực

Ninh Duệ Thần thản nhiên liếc nhìn Thẩm Tuấn Ngạn, không nói gì.

Điều này cũng tương đương với việc anh đã ngầm thừa nhận.

Thẩm Tuấn Ngạn vui mừng reo lên, miệng liến thoắng không ngừng, "Cậu Ninh cậu thật sự rất tốt đấy, biết ngay cậu sẽ không thấy chết không cứu, sẽ không nhẫn tâm nhìn anh em lưu lạc đầu đường..."

"Câm miệng." Ninh Duệ Thần ngắt lời, Thẩm Tuấn Ngạn tức thời ngậm miệng không nói nữa, cười hắc hắc, khác hẳn với sắc mặt không có cảm xúc của Trần Vân đằng sau lưng.

Mở cửa, lập tức nghe thấy tiếng kêu vô cùng ủy khuất của Tiểu Hôi, vẻ mặt cún con đáng thương nhìn Tô Duyệt, mặc dù mấy ngày này không có người ở nhà, nhưng Tô Duyệt đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn cho chó đặt trong chén của Tiểu Hôi rồi, chó Tiểu Hôi đói bụng, ăn no xong sẽ phóng uế rồi ngoắc ngoắc cái đuôi mà ngủ, Tô Duyệt cũng không cần lo lắng nó không chống đỡ được.

Trong nhà không có thứ gì để ăn, Tô Duyệt liền đi vào phòng bếp đun một ấm nước sôi, tối thiểu đây cũng là đạo đãi khách khi có khách tới nhà.

Các bác sĩ y tá cẩn thận chu đáo nâng Ninh Duệ Thần lên giường rồi mới rời đi, Thẩm Tuấn Ngạn nhanh chóng chạy vào phòng, có vài chuyện không thể nói với Trần Vân giấu mãi trong lòng bực bội khó chịu, chỉ có thể tâm sự với Ninh Duệ Thần mà thôi.

"Người lần trước quấy rối trong hôn lễ đã tìm ra rồi." Trong mắt Thẩm Tuấn Ngạn hiện lên ý cười, "Cậu Ninh, cậu đoán xem là ai?"

Ninh Duệ Thần thản nhiên nói, "Tôi không rảnh chơi trò đoán đố."

Dường như đã sớm dự đoán được kết quả này, Thẩm Tuấn Ngạn khẽ cười một tiếng, giọng điệu trở nên thâm sâu, "Thẩm Gia Dũng thật đúng là có một người mẹ tốt giúp cậu ta ẩn nhẫn trù tiếng kế hoạch nhiều năm qua."

Chính vì cảm nhận được nguy cơ khắp nơi, nên chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Lâm Tuyết Mai liền thay đổi mục tiêu, vốn tán thành chuyện của anh và Trần Vân, thế nhưng hôm nay lại thúc ép anh đám cưới với cô gái bà chọn, ngay cả đối tượng hi sinh để kết hôn thương mại cũng đã tìm xong rồi.

Nghĩ lại khi nãy vừa về tới nhà liền thấy Lâm Tuyết Mai đang ngồi cùng đối tượng hi sinh, Thẩm Tuấn Ngạn cảm thấy có ngọn lửa vô hình đang từ từ hình thảnh trong đáy lòng.

Anh vốn không quan tâm chút tài sản rách kia, Thẩm Gia Dũng thích thì đưa cho anh ta cũng được, nhưng cứ nhất định phải dùng chiêu hiểm như vậy, khiến người phụ nữ của anh vĩnh viễn nghi ngờ không thể mang thai được, thật sự coi Thẩm Tuấn Ngạn anh là kẻ vô dụng đây mà!

"Bất cứ khi nào cần thì nói một tiếng." Ninh Duệ Thần nằm sấp trên giường thản nhiên nói, sau đó thì không nói nữa.

Nhưng chỉ một câu này thôi, cũng đã là lời hứa nặng nhất rồi.

Trên mặt Thẩm Tuấn Ngạn lập tức xuất hiện nụ cười tươi, đang chuẩn bị ngàn vạn câu cảm tạ liền nghe thấy lời nói lạnh như băng của Ninh Duệ Thần, "Muốn cảm ơn thì mau chóng rời khỏi đây đi."

Thẩm Tuấn Ngạn từ chối, "Không được đâu, cậu Ninh, vì suy nghĩ cho vấn đề cơm nước của cậu và Tiểu Duyệt, chấp chứa bọn tôi mới là cử chỉ sáng suốt nhất."

Lời này cũng có lý, Ninh Duệ Thần nhân tiện nói, "Một tuần thôi, nhân lúc này cậu cũng nên cẩn thận suy nghĩ một chút, dù sao cũng là một trận đánh ác liệt."

Mẹ ruột của Thẩm Gia Dũng - Lâm Tuyết Mai, còn có cả Trần Vân... Mỗi một cửa đều không dễ dàng.

"Đúng vậy, tương lai sắp tới sẽ là một trận đánh ác liệt đây." Thẩm Tuấn Ngạn khẽ cười nói, đợi cho tất cả mọi việc chấm dứt, anh muốn đền cho Trần Vân một hôn lễ hoàn mỹ nhất.

Liếc nhìn người đàn ông nằm trên giường, Thẩm Tuấn Ngạn nói, "Cậu Ninh, mặc dù cậu và Tiểu Duyệt kết hôn rồi, nhưng dù sao cả đời cũng chỉ có một hôn lễ, chẳng lẽ cậu keo kiệt đến mức này à?"

"Không cần cậu quan tâm." Ninh Duệ Thần thản nhiên nói, hôn lễ, anh đã sớm nghĩ tới, anh biết Tiểu Duyệt rất muốn có sự chúc phúc của cha mẹ, mà bây giờ, Triệu Tuyết Nhu và Tô Duyệt đã không còn gì ngăn cách, hôn lễ này... Đợi cơ thể anh tốt hơn sẽ bắt tay vào chuẩn bị làm.

=====

Tô Duyệt đứng ở trong phòng bếp chờ nước sôi, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về những bức hình và tin nhắn kia là ai gởi cho cô.

Phương Vận thì không thể rồi, nếu là Triệu Nhã Cầm muốn đối phó với cô, bà ta cũng sẽ không dùng cách cực đoan như vậy, dù sao bà ta không chỉ đối phó với cô mà còn cả Ninh Duệ Thần, hơn nữa bản thân Triệu Nhã Cầm cũng không thông minh đến vậy.

Ninh Thiến Như... mặc dù căm hận Ninh Duệ Thần, nhưng dù sao cũng sợ Ninh Hạc Hiên, qua mấy lần tiếp xúc cũng không khó nhìn ra sở dĩ Ninh Thiên Như làm như vậy, cũng chỉ hi vọng có thể được ông cụ nhà họ Ninh coi trọng, cho nên sẽ không dùng cách như vậy để đạt tới mục đích của bản thân.

Vậy… là ai đây?

Lần trước ở công ty đột nhiên có giấu tên gửi ảnh tới, ảnh của cô và Mộ Dung Bạch ở thành phố A cố tình bị phóng viên đăng lên bài, còn cả tin nhắn lần này.... Ba chuyện này có phải cùng một người làm ra hay không?

Nếu vậy thì mục đích của người này đơn giản chính là muốn chia rẽ cô và Ninh Duệ Thần!

Trái tim đột nhiên đập mạnh một cái, có một đáp án không tốt chậm rãi hình thành trong đầu cô...

Chẳng lẽ... là cô gái trên tấm ảnh?

Nếu là cô gái kia, vậy chỉ cần tưởng tượng Tô Duyệt cũng cảm thấy nghẹn trong ngực.

Dù sao cũng là người phụ nữ anh từng thích, cho dù đã là quá khứ nhưng đó cũng là một đoạn hồi ức đẹp.

Mối tình đầu đó nha... chính là lúc Ninh Duệ Thần yếu ớt nhất cần có người bên cạnh nhất... Tuổi trẻ ngây ngô như một cây xanh luôn được tưới nước, lỡ như người phụ nữ này đột nhiên trở về kiên quyết muốn tìm lại hồi ức thì người đàn ông nào chịu nổi được.

Huống chi, những chuyện thế này rất dễ có tình địch tiềm ẩn, vậy thì Tô Duyệt tự nhận bản thân mình thật sự không đấu được…

Nhìn xem, thủ đoạn cao thâm như vậy, đầu tiên là gửi hình đến công ty, nói bóng nói gió cho Tô Duyệt biết Ninh Duệ Thần từng thích tôi đấy, mà cửa đầu tiên này khiến cô suýt thì trúng chiêu.

Tiếp theo lại gửi hình của cô và Mộ Dung Bạch đến các tòa soạn báo, rất rõ ràng là để cho Ninh Duệ Thần xem, cô nam quả nữ ban đêm yêu đương vụng trộm, địa điểm là ở khách sạn, động tác lại còn vô cùng thân mật, người đàn ông bình thường khi nhìn thấy đều sẽ phát hỏa, chắc chắn suy nghĩ trong này tuyệt đối có gian tình!

Nhưng may thay, suy nghĩ của Ninh Duệ Thần không thể so sánh với người bình thường, đúng lúc có sự xuất hiện của bé con, cho nên lần này may mắn qua cửa.

Sau đó lại tung ra quá khứ của Ninh Duệ Thần, cho Tô Duyệt thấy những mặt đen tối của Ninh Duệ Thần, vênh mặt hất hàm nói cho cô biết Tô Duyệt cô tỉnh lại đi, đừng mộng mơ làm cô bé lọ lem cưới được hoàng tử nữa, người đàn ông này còn dơ bẩn hơn so với tưởng tượng của cô nhiều!

Tình địch tiềm ẩn này rõ ràng đối xử với cô như một người phụ nữ bình thường, đáng tiếc, suy nghĩ của cô lại không phải như vậy. Trong lòng của cô, cho dù dưới tình huống tồi tệ hơn nữa vẫn sẽ không buông tay người đã mạnh mẽ chiếm lấy lòng cô, hơn nữa, cô tin chính vì trải qua những chuyện như vậy mới có thể càng thêm quý trọng hạnh phúc hiện giờ với Ninh Duệ Thần.

Đã vượt qua ba lượt khảo nghiệm khó khăn, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì chỉ cần giữa hai người có một chút không tín tưởng lẫn nhau, đều sẽ dễ dàng bị tổn thương.

Tâm kế thật kín đáo!

Đừng nói là làm, ngay cả phân tích cũng khiến Tô Duyệt đau đầu, rõ ràng công lực của người này rất thâm hậu!

Nhưng Tô Duyệt lại cảm thấy có chỗ nào đó bị bỏ sót.

Rốt cuộc là chỗ nào đây.... Tô Duyệt cũng không thể nói ra được.

Nếu không phải là cô ta, vậy thì là ai đây?

"Nước sôi rồi." Giọng nói lạnh lùng đột nhiên ở sau lưng truyền tới, Tô Duyệt hoảng hồn, quả nhiên ấm nước sôi đã kêu ầm ĩ, hơi nước hận không thể sôi trào hết ra ngoài.

Tô Duyệt không kịp nghĩ, vươn tay ấn nút trên bếp, tay còn lại thì trực tiếp rút nguồn điện.

"Cô làm vậy sẽ phỏng tay đấy." Trần Vân liếc mắt nhìn Tô Duyệt, dùng giọng điệu khẳng định nói, "Vừa rồi cô mất tập trung."

"Muốn ăn gì để tôi làm." Tô Duyệt chuyển đề tài nói, nhưng vừa dứt lời lại thấy không đúng.

Trần Vân liếc nhìn Tô Duyệt, "Thôi, vẫn để tôi làm thì hơn."

Đúng lúc này cửa phòng ngủ được mở ra, Thẩm Tuấn Ngạn cười khanh khách đi ra ngoài, Tô Duyệt nói với Trần Vân đã đi đến bên cạnh rửa cà chua, "Được, làm phiền cô rồi." Sau đó đi tới bên cạnh con chó tiểu Hôi.

Thẩm Tuấn Ngạn cản bước chân Tô Duyệt lại, "Tiểu Duyệt, hay là cô đi chăm sóc cho cậu Ninh đi, loại công việc nặng nhọc này để tôi làm cho, mặc dù quan hệ giữa chúng ta rất tốt, nhưng ăn nhờ ở đậu cũng cần phải nghiêm túc đấy."

Tô Duyệt lặng yên nhìn Thẩm Tuấn Ngạn, rõ ràng là muốn ở một mình với Trần Vân còn bịa lý do chính đáng như vậy, rõ là… ngụy biện.

"Được." Tô Duyệt cũng không bóc mẽ anh, gật đầu đi vào phòng ngủ.

Tấm rèm cửa được kéo ra một bên, ánh mặt trời xuyên qua khe hở chiếu lên người đàn ông, Ninh Duệ Thần đang xem quyển sách cô để trên đầu giường, nhớ tới suy đoán vừa rồi của mình, trong lòng cô bỗng nhiên căng thẳng.

Hơn nữa, dáng dấp của người phụ nữ kia dường như không tệ...

"Nghĩ gì thế?" Chẳng biết từ lúc nào, Ninh Duệ Thần đã ngẩng đầu lên cười mỉm nhìn Tô Duyệt.

"Không có gì." Tô Duyệt lắc đầu, "Đang nghĩ xem chừng nào anh mới khỏe lên, em rất muốn ăn canh sườn do anh làm."

Ninh Duệ Thần yêu thương sờ sờ đầu Tô Duyệt, "Được, chờ anh khỏe lên sẽ làm cho em ăn."

Tô Duyệt khẽ gật đầu, chuyện kia vẫn còn luẩn quẩn trong đầu cô, để Ninh Duệ Thần không phát hiện ra điều gì khác thường, Tô Duyệt thuận miệng hỏi, "Anh giỏi nấu ăn như vậy từ khi nào thế?"

Không ngờ vừa nói ra lời này, tay đang cầm sách bỗng nhiên sững lại, Tô Duyệt có phản ứng chậm hơn nữa lúc này cũng thấy khác thường.

"Thức ăn ở Mỹ không hợp khẩu vị nên tự học tự làm." Ninh Duệ Thần thản nhiên nói.

Nếu không để ý thấy anh hơi sững sờ thì có thể xem đây là những lời nói bình thường.

Thức ăn ở Mỹ không hợp khẩu vị... là anh hay là cô ấy?

Ngày ngày Ninh Duệ Thần nấu cơm cho cô ăn, Tô Duyệt đã luyện thành thói quen nên hoàn toàn không có cảm giác gì, nhưng đến hôm nay nghĩ lại nếu có người vì mình mà học nấu ăn thì thật sự rất cảm động đấy.

"Vậy sao." Tô Duyệt gật đầu, nuốt toàn bộ nghi vấn vào lại trong bụng.

"Sao vậy? Tiểu Duyệt, từ nãy sau khi đi ra khỏi bệnh viện, hình như em không được bình thường." Ninh Duệ Thần nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Duyệt.

Dù anh có thông minh có năng lực không cần đoán cũng biết, nhưng chung quy cũng không thể nào đoán hết được tâm sư nhiều đường lắc léo của phụ nữ, đương nhiên cũng sẽ không biết buồn bực của Tô Duyệt có thể tổng kết bằng một chữ: Ghen.

Ninh Duệ Thần ghen một lần sẽ lẳng lặng thản nhiên âm thầm chỉnh tình địch đến lên bờ xuống ruộng, nhưng khi Tô Duyệt ghen sẽ cẩn thận suy nghĩ mà so sánh, cảm thấy bản thân thật sự có nhiều mặt không hơn được địch thủ.

"Em chỉ cảm thấy uất ức cho mẹ mà thôi, còn phải chờ ba chín năm, cũng cảm thấy khổ sở thay cho cha, lỡ như trong chín năm này có người bắt mẹ* đi thì làm thế nào?" (* ý là mẹ đi yêu và cưới người khác)

Ninh Duệ Thần nghe vậy thì cười một tiếng, tay vẫn vuốt ve mặt Tô Duyệt, nhếch mày lêb, "Em nghĩ vậy là không tin tưởng vào tình cảm của cha mẹ sao?"

Tô Duyệt lắc đầu, "Không phải, chỉ là trên đời này sẽ luôn có những chuyện bất ngờ xảy ra, em chỉ cảm thấy có chút sợ hãi."

"Khảo nghiệm tình yêu chống lại thời gian mới là tình yêu đích thực, Tiểu Duyệt, cho dù em phải xa anh nhiều năm thì bên cạnh anh cũng sẽ không có bất kì người phụ nữ nào khác."

Đương nhiên loại tình huống này gần như bằng không.

Thời gian khi con người còn sống nhiều như vậy, anh làm sao có thể cho phép em rời đi chứ?

Tô Duyệt nghe vậy, ánh mắt sáng lên, "Thật sao?"

Khi cô nghe được những lời này của Ninh Duệ Thần, lời ngầm chính là cuộc đời này, vị trí bên cạnh anh không phải em thì còn có thể là ai, từ nay về sau cuộc đời của anh, chỉ trôi qua cùng với một mình em.

Suy nghĩ một chút, Tô Duyệt lại cẩn thận nói, "Những lời này anh có từng nói với người khác bao giờ chưa?"

Lời vừa nói ra, Ninh Duệ Thần híp mắt cẩn thận suy nghĩ, đồng hồ báo thức trên đầu giường nhẹ nhàng vang lên những tiếng "tíc tíc", Tô Duyệt cảm thấy trái tim của mình đập mỗi lúc càng nhanh hơn.

"Không có." Mất cả buổi, cuối cùng Ninh Duệ Thần cũng mở miệng nói, "Anh nghiêm túc ngẫm lại, thật sự không có."

Tô Duyệt nghe vậy, nụ cười trên mặt tươi hơn, "Anh yên tâm, em sẽ không bao giờ rời khỏi anh, cũng sẽ không rời khỏi anh nhiều năm."

"Ừ, anh biết." Ninh Duệ Thần khẽ đáp, nói như vậy chỉ là để cô yên tâm, tuy đoán không ra được chuyện gì, nhưng dỗ ngon dỗ ngọt một chút cũng là theo lẽ thường.

Mặc dù không hay nói những lời này, nhưng bé con của anh có đôi khi cũng cần được dỗ ngọt, chỉ cần cô vui vẻ, thì có nói ra lời gì cũng có làm sao đâu.

Lúc này, giọng của Thẩm Tuấn Ngạn ở bên ngoài cửa truyền vào, "Hai vị, cơm xong rồi đây."

"Tới đây!" Tô Duyệt đáp lại, quay đầu nói với Ninh Duệ Thần, "Em ra bưng vào cho." Sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.

Trong phòng bếp, Thẩm Tuấn Ngạn đau lòng nhìn nồi canh sườn, "Tiểu Duyệt, cô tiết kiệm chút sườn đi, dù cậu Ninh đang cần bồi bổ, nhưng không cần thiết ăn nhiều thịt như vậy."

Lúc này Tô Duyệt mới phát hiện trong bát chất đầy thịt, ngượng ngùng cười, "Hình như... là hơi nhiều một chút."

"Bưng vào đi, còn có những món khác nữa, đủ để chúng tôi ăn rồi." Trần Vân bỗng nhiên mở miệng nói, cô đã nói vậy thì đương nhiên Thẩm Tuấn Ngạn sẽ không lên tiếng nữa.

Chuông cửa bỗng nhiên vang lên, Tô Duyệt đặt bát xuống, chạy tới mở cửa, thế nhưng bên ngoài hoàn toàn không có ai cả.

Đang định đóng cửa, ánh mắt nhìn lướt qua thì thấy một túi giấy đang lẳng lặng nằm trên mặt đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui