Cố Hạo lên đến phòng Lam Phong thì gặp Lam tổng từ bên trong đi ra cùng vị bác sĩ của gia đình.
Cậu cúi đầu chào:
- Lão gia !
Lam tổng gật đầu:
- Về rồi à? Các con đã giải quyết xong hết việc trong đó chưa?
Cố Hạo:
- Dạ rồi, nhị thiếu gia đang ở dưới phòng khách chờ lão gia để báo cáo ạ.
Lam tổng:
- Ừm, A Anh đang ngủ, mọi người không nên làm kinh động.
Cố Hạo:
- Vâng.
Lam tổng nói xong thì cùng vị bác sĩ đi xuống dưới nhà.
Cố Hạo nhìn cha, quản gia Cố nói:
- Mấy hôm nay cậu ấy ngủ ít nên chắc uống thuốc xong thì ngủ rồi.
Cố Hạo:
- Con vào ngó thử xem trông cậu ấy thế nào.
Quản gia Cố gật đầu, Cố Hạo đi nhẹ nhàng vào bên trong, tới gần giường, vừa nhìn thấy Ngụy Anh thì ngẩn ra.
Gương mặt cậu có chút mệt mỏi nhưng vẫn rất điển trai, sắc nét, nước da trắng mịn như con gái, môi hơi đỏ, dưới môi còn có một nốt ruồi nhỏ.
Cố Hạo như bị hút lấy, người ngây ngẩn nhìn chăm chú Ngụy Anh cho đến khi bị cha đập nhẹ vào vai:
- Con sao còn đứng ngốc ở đó?
Cố Hạo giật mình, quay ra:
- Cha, tiểu thiếu gia đẹp quá.
Quản gia Cố thấy ánh mắt con trai mình có chút khác lạ liền nhắc nhở:
- Cậu ấy là người của nhị thiếu gia, con đừng ở đó ngây ra nữa.
Cố Hạo cười:
- Con biết, chỉ là con thấy ngưỡng mộ thôi, cha đừng nghĩ nhiều.
Có điều, tiểu thiếu gia mới về nhà mình được ba hôm mà sao đã để bị bệnh rồi?
Quản gia Cố:
- Chuyện này có chút phức tạp, con về phòng thay đồ đi.
Cố Hạo nhìn lại Ngụy Anh lần nữa rồi mới rời đi.
//////////////////////
Lam Phong thấy cha đi tới thì đứng lên:
- Cha.
Lam tổng khoát tay:
- Ừ, mọi chuyện trong đó ổn cả rồi chứ?
Lam Phong:
- Vâng.
Lam tổng ra hiệu cho quản gia Cố bảo người làm đi ra ngoài hết, ông nhìn con trai.
- A Phong, A Anh giờ đã là người của Lam gia rồi, con nên đối xử nhẹ nhàng với nó.
Cha biết con có điều ủy khuất trong lòng nhưng không nên vì thế mà cư xử như một kẻ tồi.
Lam Phong hơi nhíu mày:
- Cậu ta đã nói gì với cha sao?
Lam tổng trầm ngâm:
- Không, từ sau hôn lễ A Anh không hề ra khỏi phòng, thằng bé sốt mấy hôm nay rồi, con nên để ý đến nó một chút.
Hai đứa giờ không phải là người xa lạ nữa, nên biết trân trọng nhân duyên này.
Lam Phong nghe cha nói vậy thì im lặng, trong lòng không biết đang nghĩ gì, anh chỉ đáp:
- Vâng, thưa cha.
Lam tổng nói xong thì đứng dậy:
- Ngày mai cha sẽ sang Mỹ một tháng, con và A Hải ở nhà quản lý công việc cho tốt.
Lam Phong:
- Vâng.
Rồi ông đi lên lầu.
Lam Phong ngồi dưới phòng khách một lúc mới đứng dậy.
Anh đứng tần ngần trước cửa phòng rồi mới đưa tay mở cửa bước vào.
Trong phòng yên tĩnh, Ngụy Anh đang nằm ngủ trên giường, gương mặt có phần nhợt nhạt.
Lam Phong đi đến bên ghế sofa ngồi xuống, trên bàn vẫn còn hộp nến thơm và hai chiếc ly có thắt nơ đỏ.
Rồi ánh mắt va phải chiếc vali màu đen để sát chân giường, chứng tỏ bên trong quần áo vẫn chưa được bỏ ra.
Lam Phong đứng lên đi ra khỏi phòng, tới cầu thang thì gặp quản gia Cố, anh dừng lại.
- Người đó bị làm sao vậy ạ?
Quản gia Cố:
- Nhị thiếu gia, việc này liên quan đến đêm tân hôn, bác sĩ nói việc đó..nam nhân sẽ chịu tổn thương nặng nề hơn nữ nhân.
Lam Phong hơi khựng lại, lẽ nào đêm hôm đó anh đã mạnh tay quá? Lam Phong nhìn lại cánh cửa phòng rồi nhìn quản gia Cố:
- Bác chú ý chăm sóc cậu ta nhé.
Quản gia Cố:
- Vâng.
Lam Phong nói xong liền đi xuống dưới nhà.
Ngụy Anh tỉnh dậy trời cũng bắt đầu tối, anh chống tay ngồi lên, cảm giác đầu có chút đau.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa vọng vào.
Ngụy Anh nói với ra:
- Mời vào.
Cố Hạo đẩy cửa đi vào bên trong, Ngụy Anh nhìn thấy một thanh niên lạ thì hỏi:
- Anh là ai?