Ngụy Anh sáng tỉnh dậy lại đơ toàn tập, rõ ràng cậu ngủ ở sofa sao tỉnh dậy lại là trên giường? Không lẽ cậu mắc bệnh mộng du, nửa đêm mò lên giường, chui vào chăn Lam Phong ngủ? Vậy mà anh ta cũng để yên không đạp cậu xuống đất?
Ngụy Anh lại bắt đầu đặt ra một loạt câu hỏi trong đầu, cảm thấy sao mình lại mất nết thế? Lam Phong kia sẽ không nghĩ cậu cố tình làm vậy để quyến rũ anh ta chứ? Ngụy Anh cứ ngồi trên giường ngây ra mất một lúc mới đi xuống nhà ra sân chạy thể dục.
Cố Hạo đã chờ sẵn ở đó.
Từ ngày Ngụy Anh về Lam gia, buổi sáng Cố Hạo thay vì đến phòng tập thì lại ra sân bóng rổ chạy bộ với cậu, chỉ buổi chiều đi làm về mới tới phòng tập một lúc.
Hai người chạy mấy vòng thì dừng lại nghỉ ở ghế trong sân bóng, Cố Hạo uống một ngụm nước rồi nói:
- Tiểu thiếu gia, cậu biết chơi bóng rổ không?
Ngụy Anh cười:
- Biết, trước còn là sinh viên, tôi ở trong đội bóng rổ của trường đấy.
Cố Hạo:
- Ồ, vậy mà tôi còn định múa rìu qua mắt thợ, thật thất lễ.
Ngụy Anh:
- Ha ha, anh không định tâng bốc tôi nữa đó chứ?
Cố Hạo cười:
- Không.
Ngụy Anh:
- Tôi thấy anh hình như rất thân thiết với Lam gia?
Cố Hạo:
- Vâng.
Cha mẹ tôi làm cho Lam gia từ khi còn trẻ, sau khi sinh tôi thì mẹ bị băng huyết mà qua đời.
Phu nhân lúc đó cũng mới sinh nhị thiếu gia chưa được bao lâu.
Có thể nói tôi và nhị thiếu gia chung một bầu sữa mà lớn lên.
Phu nhân yêu thương tôi như con ruột, nhị thiếu gia học cái gì tôi học cái đó, cùng lên đại học, cùng đi du học, giống như anh em sinh đôi vậy.
Mọi chi phí lo cho tôi đều do Lam gia chi trả hết.
Cha và tôi mang ơn Lão gia và phu nhân nên một lòng trung thành, cha ở vậy chăm sóc tôi cùng hai vị thiếu gia thay phu nhân khi bà bệnh nặng qua đời.
Tiểu thiếu gia có thể thấy nhị thiếu gia là một người lạnh lùng, vô tình nhưng thực ra con người cậu ấy rất ấm áp, chỉ là không bao giờ biểu lộ ra ngoài.
Cũng bởi phu nhân qua đời mang cho cậu ấy một cú sốc nên cậu ấy mới trầm lặng như thế.
Ngụy Anh trầm tư:
- Vậy à, thật tiếc vì tôi không nhớ gì mấy về Lam phu nhân.
Cố Hạo:
- Tôi còn nhớ cha đã từng nói phu nhân lần đầu tiên gặp cậu đã yêu quý rồi, lại nhất định chỉ nhận cậu là thê tử của nhị thiếu gia bất kể cậu là nam hay nữ.
Bà tự đưa ra lời đính ước với Giang gia rồi sau đó mới nói lại với lão gia.
Lam tổng lại yêu vợ rất mực nên đồng ý ngay mà không cần suy xét.
Ngụy Anh cười:
- Vậy là đoạn đường nhân duyên của tôi bắt nguồn từ Lam phu nhân rồi.
Cố Hạo:
- Tôi khi nghe cha nói cũng đã vô cùng tò mò, rốt cuộc cậu như thế nào mà lại thu hút phu nhân ngay từ lần gặp đầu tiên thế? Giờ gặp cậu mới thấy, phu nhân quả là có mắt nhìn.
Ngụy Anh huých Cố Hạo một cái:
- Anh lại bắt đầu rồi đấy.
Cố Hạo nhìn sang, tiểu thiếu gia nhà cậu đang cười rất tươi, nụ cười ấy khiến người ta chỉ muốn nhìn mãi không thôi.
Cố Hạo quay đi, nhìn vào trái bóng trên sân:
- Cậu có hứng thú chơi vài hiệp không?
Ngụy Anh đứng lên:
- Được, lâu rồi tôi cũng không chơi.
Cả hai cùng bước ra sân và bắt đầu cú tung bóng đầu tiên, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười vui vẻ.
Lam Phong đứng trên cửa sổ phòng tập nhìn xuống, tay khẽ nắm lại.
Lam Hải cầm khăn thấm mồ hôi, đi tới gần, nhìn ra:
- A Anh là người rất đơn giản, ấn tượng của anh về cậu ấy rất tốt, vốn là một người luôn vui vẻ, yêu đời.
Lam Phong:
- Anh hình như rất hiểu Ngụy Anh.
Lam Hải cười:
- Trong những năm em du học, anh tiếp xúc với cậu ấy không ít, Giang gia và Lam gia lại là chỗ thâm tình.
Hơn nữa, trưởng phòng chỗ làm A Anh chính là Nhiếp Minh.
Anh vốn không tin vào số mệnh nhưng giờ thì hình như A Anh rất có duyên với nhà chúng ta.
Lam Hải đặt tay lên vai em trai:
- Người như A Anh trên thế gian này không có nhiều.
Nói xong anh đi ra khỏi phòng tập, Lam Phong nhìn chăm chú người đang cười dưới sân, cậu chưa từng vui vẻ như vậy với anh.