Tôi không biết trong vũ trụ tồn tại bao nhiêu thế giới song song.
Mà trong lúc vô tình tôi xuyên tới thế giới này, trước khi trở thành cô bán kẹo thì Trần Niệm đã c.
hết vào buổi tối ngày 8 tháng 6 năm 2008.
Đúng tôi là Cố Phán.
Đó là buổi tối đầu tiên sau khi kết thúc kì thi đại học, Trần niệm dẫn tôi tới một căn phòng nhỏ bên cạnh hồ uống rượu chúc mừng.
Bố tôi bám đuôi theo mất trí muốn dùng x.
ăng để đốt c.
hết chúng tôi.
Trần Niệm đi tới cướp bình x.
ăng thì bị hất x.
ăng lên người.
Bố tôi đốt anh, còn Trần Niệm thì ôm chặt lấy bố của tôi.
Khắp người anh toàn là lửa khản cổ hét lớn về phía tôi: “Cố Phán, thế giới này rất rộng lớn, em phải sống thật tốt, phải vui vẻ mà tiếp tục sống.
”
Cho tới khi c.
ảnh s.
át dẫn tôi đi lấy lời khai tôi cũng vẫn không dám tin Viên Đá Nhỏ đã bỏ lại tôi mà đi như vậy.
Mùa hè kết thúc tôi tới thành phố mà anh từng học tập.
Kể ra cũng lạ sau khi tới thành phố này vậy mà tôi lại có cảm giác anh vẫn còn đang sống.
Hơi thở của sự tồn tại của anh ở thành phố này mãnh liệt như vậy.
Những lời anh nới bên tai tôi cũng không ngừng vang lên: “Thứ em nhìn thấy liệu có phải là thế giới song song không?”
Đúng, tôi có thể nhìn thấy người ở thế giới song song.
Ở trong thế giới song song đó có lẽ anh vẫn còn sống, thậm chí còn đi học đại học giống như tôi.
Mẹ nghĩ tôi đ.
iên rồi, bạn bè xung quanh thấy tôi đang tìm một người đã c.
hết từ lâu cũng nghĩ thần kinh tôi có vấn đề.
Tôi không cần mẹ, không cần bạn bè, chỉ cần anh.
Năm ấy sau khi tốt nghiệp đại học tôi thực sự đã gặp được anh bên bờ sông.
Tôi gọi anh một tiếng “Viên Đá Nhỏ”, anh quay đầu qua mờ mịt mà nhìn tôi sau đó chớp nhoáng đã biến mất.
Tôi biết có lẽ anh không nhìn thấy tôi, nhưng không sao cả tôi có thể tìm được anh là đủ rồi.
Những năm ấy tôi một mình thuê nhà, làm việc ở thành phố này, kiếm tìm dấu vết của anh ở một thế giới khác.
Anh luôn xuất hiện tức khắc ở trước mắt tôi, tôi không có cách nào biết được anh sống thế nào nhưng mà trạng thái thần kinh của anh khi xuất hiện trước mặt tôi càng ngày càng ngưng trọng.
Cho tới một ngày tôi nhìn thấy anh đứng trên đỉnh của một tòa nhà bỏ hoang.
“Viên Đá Nhỏ!”
Tôi hét lớn ngăn cản anh mặc dù trong lòng biết điều này vô dụng.
Nhưng anh lại quay đầu qua, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía tôi.
Trong đôi mắt anh phản chiếu bóng hình của tôi, lần này, anh không biến mất trong tức khắc nữa mà ngã xuống ngay trước mắt tôi.
Tôi phát hiện ra mình đã tới thế giới của anh.
Nhưng mà đã muộn rồi.
Đó là một thế giới tôi không nên tồn tại.
Tôi ở trong thế giới này đã c.
hết cháy dưới tay của bố mình vào năm thi đại học ấy.
Trong lòng tôi rất rõ khi đó ở thế giới này tôi đã trải qua những gì.
Tôi cũng biết lần này tôi đã thực sự mất đi anh.
Điều còn lại có thể làm có lẽ là thay anh ở thế giới này giải quyết xong những tiếc nuối của anh.
Tôi tới tìm bố của Trần Niệm nói với người đàn ông già nua đang khóc không thành tiếng này tôi là bạn của Trần Niệm, trước khi anh đi có nhờ tôi sau này chăm sóc cho ông.
Rất nhiều rất nhiều năm trôi qua tôi đồng hành cùng bố của Trần Niệm đi hết đoạn đường đời còn lại.
Sau khi lo liệu xong hậu sự tôi nghĩ, bây giờ tôi có thể đi tìm Trần Niệm rồi.
Vào một đêm nọ, tôi nhảy xuống con sông mà rất nhiều năm trước tôi gặp Trần Niệm.
Nhưng tôi không c.
hết.
Khi mở mắt ra tôi phát hiện mình đang nằm trên con đường vô cùng quen thuộc.
Ở bên cạnh không xa có một cô gái đang khóc.
Mà đó lại là tôi thời niên thiếu.
Tôi lại xuyên không thêm một lần nữa rồi.
Tôi đi qua hỏi cô ấy, cô bé à tại sao em lại khóc?
Cô ấy nói, cô ấy muốn ăn kẹo bông gòn nhưng bố cô bé không mua cho còn đánh cô bé.
Kẹo bông gòn, kẹo bông gòn.
Chỉ một cây kẹo bông gòn mà bố mẹ tôi cũng không mua cho tôi.
Năm 6 tuổi ấy, kẹo bông gòn lại là thứ tôi tâm tâm niệm niệm trong lòng suốt cả mùa hè.
Thế nên tôi đã trở thành cô bán kẹo bông gòn bên lề đường.
Tôi nói với phiên bản bé nhỏ của mình rằng, sau này muốn ăn kẹo bông gòn thì tới tìm cô, cô không lấy tiền của cháu.
Cô ấy hỏi tôi có phải mọi người đều không thích cô bé không?
Tôi nói với cô bé nói lời ngốc nghếch gì vậy, tương lai vẫn còn rất dài, thế giới cũng rất rộng lớn sau này vẫn còn rất nhiều người thích cháu, vẫn sẽ có người thích cháu tới nỗi nguyện dùng tính mạng của bản thân mà bảo vệ cháu.
Tôi lại đồng hành cùng bản thân ở thế giới này lần nữa trưởng thành.
Có rất nhiều lần tôi muốn đưa cô bé rời khỏi gia đình này.
Nhưng mà tôi lại lo lắng bản thân tùy ý nhúng tay vào sẽ làm thay đổi tuyến thời gian của thế giới này khiến cho Trần Niệm không thể gặp được mình nữa.
Năm lớp 12 Trần Niệm xuất hiện đúng thời gian, những chuyện sau đó cũng không khác gì so với trong kí ức của tôi.
Khi thời gian càng ngày càng gần với thời gian trong kí ức thì tôi hiểu rằng tôi nhất định phải ngăn cản b.
i k.
ịch xảy ra.
Bất chấp tất cả, cho dù có m.
ất m.
ạng đi chăng nữa.
Buổi tối ngày 8 tháng 6 năm 2008 tôi đi tới căn nhà gỗ xảy ra chuyện trong kí ức nhưng mà đợi rất lâu cũng không thấy họ xuất hiện.
Tôi bắt đầu ý thức được ở thế giới này bản thân và Trần Niệm tối hôm nay có lẽ đã tới nơi khác.
Ở thế giới của tôi không hề có cô bán kẹo bông gòn.
Sau khi bố tôi bị bắt tôi và mẹ vẫn sống trong căn nhà đó.
Thế nên Trần Niệm mới dẫn tôi tới căn nhà bỏ hoang này.
Mà ở thế giới này mẹ tôi đã tới sống ở nhà cậu, thế nên rất có khả năng tôi và Trần Niệm đã đi tới nhà của tôi.
Tôi vội vàng chạy tới vừa đúng lúc gã đàn ông kia đang h.
ành h.
ung.
Tôi cướp bình x.
ăng trên tay ông ta rồi ném nó ra ngoài cửa sổ, ông ta dùng cờ lê đánh tôi, cảm giác chiếc cờ lê đánh lên người rất đau khiến tôi nhớ tới những lần ông ta đánh tôi hồi nhỏ.
Nhưng lần này tôi sẽ không khóc đâu, tôi cũng không sợ nữa.
Con d.
ao gọt hoa quả mạnh mẽ cắm vào sau gáy ông ta, tôi dựa vào bàn trà mỉm cười với Trần Niệm.
Tôi nhìn thấy anh bất chấp mọi thứ mà xông ra, tôi biết anh vẫn là người con trai nguyện dùng mạng sống của mình để bảo vệ Cố Phán ấy.
Viên Đá Nhỏ, anh và Cố Phán phải sống thật tốt, phải vui vẻ mà sống tiếp.
Anh không biết đâu, nếu như anh không còn trên đời này thì thế giới sẽ rộng lớn tới nỗi khiến cô ấy không thể thích ứng.
Hai khuôn mặt trẻ tuổi trước mắt dần dần trở nên mơ hồ tiếp sau đó là trở nên xa vời.
Trong mơ màng dường như tôi nhìn thấy họ cùng học một trường đại học.
Bên cạnh cô gái lúc nào cũng cô đơn một mình tới nhà ăn ăn cơm trong kí ức ấy từ đây có thêm một người con trai đồng hành.
Họ cùng nhau tốt nghiệp, cùng nhau thuê một căn nhà nhỏ mơ mộng về tương lai.
Cô gái ấy cuối cùng cũng không cần thu mình lại trong chăn mà khóc nữa, sinh nhật của cô ấy cũng không bị lãng quên nữa bởi vì năm nào người con trai ấy cũng đích thân cắm nến lên trên chiếc bánh sinh nhật của cô ấy.
Sau đó người con trai giành dụm tiết kiệm mua cho người con gái một chiếc nhẫn kim cương, bọn họ kết hôn rồi.
Bọn họ sẽ cùng nhau già đi trong những những ngày tháng lo toan cơm áo gạo tiền, giống như cảnh tượng tôi vô số lần nhìn thấy trong mơ.
Tốt quá rồi.
Cuối cùng họ cũng đã ở bên nhau rồi.
Hoặc nói cách khác, chúng tôi, cuối cùng cũng ở bên nhau rồi.
- --GÓC NHÌN TRẦN NIỆM---
Tôi và Cố Phán học đại học ở hai nơi khác nhau.
Trải qua thời kì yêu xa rất dài.
Sau khi tốt nghiệp tôi hỏi cô ấy có muốn cùng đi Thượng Hải không, dù sao thì đó cũng là nơi cô ấy từng mơ ước.
Cô ấy lắc đầu nói rằng khi đó tôi đã lựa chọn quay về cùng với mẹ thì có thể thấy thành phố lớn cũng chẳng có gì tốt để sống cả.
Thế nên chúng tôi cùng quay lại thị trấn nhỏ Chiết Nam này.
Quay về còn có một nguyên nhân nữa đó là cô bán kẹo bông gòn yên nghỉ ở nơi đây.
Thật đáng tiếc đến cuối cùng chúng tôi cũng không biết được tên họ của cô ấy.
Theo như c.
ảnh s.
át nới họ cũng không tìm được bất cứ thông tin gì của cô ấy.
Cô ấy không có người thân cũng không có bạn bè, một mình sống ở thị trấn nhỏ này nhất đinh vô cùng cô đơn.
Có lẽ Cố Phán còn có thể nhìn thấy một vài người ở thế giới song song.
Cô ấy hỏi tôi nếu như ban đầu tôi ở thế giới song song không theo mẹ về đây vậy thì cô ấy sẽ thế nào?
Tôi không biết trả lời cô ấy ra sao bèn hỏi cô ấy, vậy nếu như tôi ở thế giới song song bị bố cô ấy g.
iết thì sao?
Cô ấy nói vậy thì em sẽ tới một thế giới song song khác để tìm anh.
Bất luận anh có ở thế giới nào đi chăng nữa, em cũng sẽ tới tìm anh.
- --hết---.