Gặp Em Vào Mùa Hạ

Tập đoàn Trác thị

Phan Lạc Dư rảnh rỗi không có việc gì lại chạy đến chỗ của bạn thân, ngồi trong phòng làm việc anh chống cằm nhíu mày nhìn Trác Dương Kỳ không chớp mắt, nhìn một lúc lâu luật sư Phan mới mở miệng bảo bạn thân của mình: “Này! Lúc nãy tớ có hỏi thư ký của cậu về lịch trình làm việc trong vòng một tuần tới, không có ngày nào là cậu rảnh luôn ấy, ngay cả cuối tuần cũng không.”

“Thì sao?” Trác Dương Kỳ vẫn cặm cụi làm việc, cất giọng hỏi.

Nghe Trác Dương Kỳ hỏi mà Phan Lạc Dư muốn đấm cho thằng bạn thân của mình một cái: “Cậu quên hiện giờ cậu đã có bạn gái rồi à? Cậu cắm mặt làm việc như thế rồi thời gian đâu ra để dành cho Chi Lan? Cậu không nghĩ cho em ấy chút nào à?”

Trác Dương Kỳ bất chợt khựng người lại, anh chợt nhận ra hình như từ lúc yêu nhau cho tới giờ anh và Diệp Chi Lan chưa từng đi hẹn hò với nhau bao giờ cả, nhưng hiện tại cô đang bị thương thì đi chơi làm sao được?

“Hiện tại Chi Lan đang dưỡng thương, đi chơi kiểu gì được?” Trác tổng nghiêm mặt đáp trả.


Phan Lạc Dư trề môi xùy một tiếng: “Cậu bớt viện lý do đi, bị thương nhưng cũng đâu còn nghiêm trọng đến mức nằm liệt giường không đi đâu được, cậu có thể dẫn em ấy đi ngắm phong cảnh, đi xem phim, đi dạo này nọ cũng được cơ mà, bắt em ấy ở nhà mãi không tốt chút nào.”

Trác Dương Kỳ trầm ngâm đưa mắt nhìn thằng bạn thân của mình, sau đấy không nói không rằng lại tiếp tục làm việc, anh biết bản thân cần làm gì rồi.

………………………………………………

Diệp Chi Lan nhân lúc hai anh chị của mình chưa về nhà thì đi ra ngoài mua đồ ăn vặt, bây giờ khả năng rất cao cô sẽ phải ở nhà không được đi đâu cả nên cô phải tranh thủ mua đồ ăn vặt để giảm bớt cơn buồn chán, nếu để hai chị của cô biết cô mua mấy món ăn vặt này thế nào cũng bị la cho mà xem.

Đến cửa hàng tiện lợi, Diệp Chi Lan bỗng va phải một cô gái, cô vội cúi đầu xin lỗi, tuy cú va chạm khá nhẹ nhưng lại khiến cho vết thương đau đến mức cô phải nhăn mặt.

Cô gái kia cũng vội xin lỗi, khoảnh khắc Diệp Chi Lan và cô gái đó nhìn nhau cả người của Diệp tiểu thư cứng đờ, hai mắt mở to, cô không ngờ lại có thể gặp Lạc Huyền Anh ở đây. Diệp Chi Lan giả vờ không quen biết gấp gáp nói không sao sau đó xoay người muốn rời đi nhanh nhất có thể.

Lạc Huyền Anh vội kéo tay của Diệp Chi Lan lại, cô cảm thấy người trước mặt mình có chút quen thuộc, đặc biệt là ánh mắt, hình như cô đã từng gặp ở đâu rồi thì phải, nhất thời cô không thể nhớ ra nổi là đã gặp ở đâu.

“Cô khoan đi đã, tôi muốn hỏi là giữa tôi và cô có từng gặp nhau bao giờ chưa? Không hiểu sao tôi lại có cảm giác rất quen thuộc khi thấy cô.” Lạc Huyền Anh nghi hoặc cất tiếng hỏi, lời nói vừa dứt cô liền nhớ ra đôi mắt đó giống ai rồi, đáng tiếc người đó đã không còn vào mười mấy năm trước.

Lạc Huyền Anh buồn bã lại một lần nữa nói lời xin lỗi: “Xin lỗi! Tôi nhận nhầm người rồi, đôi mắt của cô rất giống đứa em gái đã mất của tôi nên tôi mới có phản ứng như thế.” Một đứa em gái mà cô đã đối xử không tốt lúc nhỏ, bình thường không nhắc đến quên đi thì thôi, nhưng chỉ cần nhớ đến cô lại cảm thấy có lỗi vô cùng, muốn chuộc lỗi nhưng cả đời này không còn cơ hội nữa rồi.

Diệp Chi Lan nở một nụ cười nhàn nhạt khẽ lắc đầu: “Không sao.” Cô nhanh chóng mua một túi đồ ăn vặt rồi rời khỏi đấy.


Trên đường về, Diệp Chi Lan bỗng đứng khựng lại khi thấy xe của Trác Dương Kỳ chạy đến trước mặt mình, cô tròn mắt kinh ngạc lấy điện thoại ra nhìn giờ, chỉ mới hơn hai giờ chiều sao anh lại ở đây?

Trác Dương Kỳ bước xuống xe, nhìn xuống cái túi đồ ăn vặt khá to của Diệp Chi Lan mà khẽ cười, vươn tay véo một bên mặt của cô: “Em hay thật đấy, dám lén đi mua đồ ăn vặt, lại còn là những món vừa nóng vừa cay, em không sợ chị gái bác sĩ của em xử lý em à?”

Diệp tiểu thư cười cười, tiến đến gần khoác cánh tay của anh bắt đầu làm nũng: “Chuyện này chỉ có mình anh phát hiện thôi, anh không nói thì làm gì có ai biết chứ? Em biết là anh sẽ bao che cho em mà, anh chắc chắn sẽ không đành lòng để em bị chị gái mắng rồi tịch thu đồ ăn đâu đúng không?”

Trác tổng lắc đầu cười trong sự bất lực, lại chơi chiêu này: “Đừng làm nũng với anh nữa, mau lên xe đi anh đưa em về, mau về giấu đồ ăn rồi thay đồ đi chơi, từ đây cho đến tối thời gian của anh đều là của em hết.”

“Đi chơi? Anh đưa em đi chơi thật sao?” Đôi mắt của Diệp Chi Lan sáng rực, phấn khích xác nhận lại một lần nữa.

Trác Dương Kỳ nhướng mày như một câu trả lời, cô vui sướng nhanh chân lên xe để anh chở về nhà, trong đầu đã bắt đầu suy nghĩ xem mình nên mặc váy gì rồi.


Diệp gia

Vừa về đến, Diệp tiểu thư đã ôm chặt túi đồ ăn chạy một cái vù lên phòng, có lẽ do quá vui nên cô không hề cảm nhận được vết thương đau gì cả, cứ như được tiêm máu gà vậy.

Lên phòng, Diệp Chi Lan nhét túi đồ ăn vào ngăn tủ rồi khóa lại, sau đó chọn cho mình một chiếc váy voan màu hồng có điểm những đóa hoa nhỏ xinh xắn, cô trang điểm nhẹ nhàng phù hợp với chiếc váy mình đang mặc, Diệp tiểu thư chọn một đôi giày đế thấp để tiện di chuyển.

Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Chi Lan bước xuống, Trác Dương Kỳ đã ngẩn ngơ, nhìn cô không chớp mắt, dáng vẻ này của cô thật sự rất giống Lê Hiểu Tâm, dịu dàng nhưng lại có chút gì đó đáng yêu.

Diệp Chi Lan không hề biết Trác Dương Kỳ đang suy nghĩ điều gì, bây giờ niềm vui, sự mong chờ cho buổi hẹn hò này đã chiếm lấy tâm trí cô rồi, cô nào có để ý đến sự khác lạ của anh nữa chứ.

Trác Dương Kỳ để cho Diệp Chi Lan thoải mái lựa chọn địa điểm, rất nhanh cô đã chọn ra được nơi mình muốn đến, cô đưa địa chỉ cho anh, đây là nơi cô muốn đến từ lâu rồi chỉ là kể từ khi quay trở về đây cô vẫn chưa có cơ hội đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận