Tám giờ tối, Trác Dương Kỳ lái xe đến đón bạn gái của mình đi xem phim, Diệp Chi Lan đã đứng đợi ở cổng từ trước, cô vẫn theo phong cách cũ luôn chọn cho mình một chiếc váy xinh xắn, dịu dàng, đó là phong cách mà anh thích.
Ngồi trên xe, cầm vé xem phim lên xem, thấy tựa phim Diệp tiểu thư ồ lên một tiếng, có vẻ đây là một bộ phim nhẹ nhàng, tình cảm sướt mướt, không ngờ Trác Dương Kỳ lại chọn thể loại phim này.
Đến rạp chiếu phim mất gần nửa giờ đồng hồ, Trác tổng đi mua nước ngọt cùng bắp rang sau đó cùng cô đi vào rạp, bên trong rạp có khá nhiều người, hai người nhanh chóng tiến về phía ghế, ghế dành cho cặp đôi.
Ngồi đợi tầm năm phút, phim bắt đầu chiếu, vừa mới bắt đầu đã một màu u tối, Diệp Chi Lan đảo mắt một vòng thấy mấy cô gái đi cùng với bạn trai đều nép sát vào người của bạn trai, vẻ mặt sợ hãi, Diệp Chi Lan bắt đầu nhận ra điều gì đó, Trác Dương Kỳ cũng đã nhận ra rồi.
Hai người chỉ nhận vé rồi đi xem phim, không hề tìm hiểu thể loại phim là gì, nhìn tên cứ ngỡ là một bộ phim tình cảm gì đó, lúc nãy khi đến cũng chẳng để ý đến poster ngoài kia, bây giờ anh và cô mới biết thể loại của bộ phim này là kinh dị.
Bộ phim đã chiếu được một nửa, phân cảnh hàng loạt xác chết đáng sợ hiện lên khiến cho mấy cô gái có cả một vài bạn trai sợ hãi không dám nhìn, ngay cả Trác Dương Kỳ cũng khẽ cau mày bởi vì nó thật sự rất kinh dị, khiến người ta muốn nôn.
Trác tổng đưa chuyển tầm mắt sang Diệp Chi Lan, thấy cô xem không chút sợ hãi, ngay cả một cái cau mày hay nhăn mặt cũng không, xem vô cùng chăm chú.
Trác Dương Kỳ không nhịn được tò mò nghiêng đầu khẽ hỏi: “Em không sợ à? Không thấy mấy cảnh này thấy ghê à?”
“Không, em chả thấy có gì quá mức ghê rợn cả, rất bình thường.” Cô đã từng chứng kiến những cảnh tượng ghê hơn như vậy rồi, mấy cái này thì có là gì hơn nữa kiến thức của bộ phim này có chút vấn đề, đúng là chỉ xem để giải trí chứ nếu đem vào phân tích kỹ chắc chắn sẽ có rất nhiều sạn.
Trác Dương Kỳ khẽ bật cười, bây giờ anh mới biết bạn gái của mình lại mạnh mẽ như thế, không ngờ lần xem phim này anh lại phát hiện ra một khía cạnh mới của cô.
Sau khi bộ phim kết thúc, Diệp tiểu thư cả người cứng đờ khi nhận ra có điều gì đó bất thường, hình như cô đến tháng rồi thì phải, cũng may là cô có mang áo khoác, vừa đứng dậy Diệp Chi Lan liền mặc áo khoác vào, áo khoác của cô khá dài có thể che đi phần váy phía sau: “Anh ra cổng đợi em đi, em đi vệ sinh một chút.”
Trác Dương Kỳ gật đầu rời đi trước, vừa bước ra đến cổng anh bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, anh vội chạy đến gần cất tiếng gọi: “Hiểu Tâm!”
Lê Hiểu Tâm đang chăm chú nhìn vào điện thoại thì nghe có ai đó đang gọi mình, giọng nói có chút quen thuộc, cô xoay người nhìn về hướng phát ra giọng nói, nhìn thấy người quen cũ cô có chút bất ngờ: “Trác Dương Kỳ?”
Đứng trước mặt bạn gái cũ, Trác Dương Kỳ nghiêm mặt chất vấn: “Cuối cùng em cũng quay trở về rồi, anh còn tưởng em sẽ mãi mãi không về đây nữa chứ.
Nếu hôm nay đã gặp lại thì anh phải làm rõ chuyện của chúng ta.”
“Chuyện của chúng ta? Giữa tôi và anh không còn gì để nói với nhau hết, chúng ta đã kết thúc từ ba năm trước rồi.” Lê Hiểu Tâm làm mặt lạnh đáp lại.
“Anh chỉ muốn hỏi lý do tại sao em lại chia tay với anh, không phải khi đó chúng ta vẫn rất tốt đẹp hay sao?” Trác Dương Kỳ vẫn luôn thắc mắc chuyện này, nếu không được giải đáp anh sẽ bứt rứt khó chịu cả đời mất.
Lê Hiểu Tâm nhíu mày cất giọng: “Cần phải hỏi nữa sao? Đơn giản là vì tôi không còn yêu anh nữa, năm đó tôi yêu anh là thật, nhưng sau một thời gian yêu nhau tôi cảm thấy tình yêu đó không còn nhiều nữa rồi, không sâu đậm đến mức không buông bỏ được.
Nếu đã không còn yêu thì ở bên cạnh nhau làm gì? Như vậy chỉ gây đau khổ cho cả hai thôi, chi bằng dứt khoát luôn.”
Hai người tính ra cũng là quen biết từ nhỏ, nhưng cũng chỉ là gặp nhau hai lần lúc nhỏ mà thôi sau đó thì không còn liên lạc gì với nhau nữa.
Cứ ngỡ là không còn liên quan, không ngờ năm cô hai mươi mốt tuổi cô gặp lại Trác Dương Kỳ, lúc đó cô còn không nhớ anh là ai nhưng anh lại nhớ ra cô mới hay.
Khi đó Trác Dương Kỳ theo đuổi Lê Hiểu Tâm hơn hai tháng cô mới đồng ý, cả hai quen nhau được hơn hai năm thì chia tay.
Trác tổng không ngờ Lê Hiểu Tâm lại có thể nói ra mấy lời vô tâm, khiến người khác đau lòng, khó chịu như thế, anh vừa mở miệng định nói gì đó thì tiếng chuông điện thoại vang lên, người gọi đến không ai khác chính là Diệp Chi Lan.
Ở đầu dây bên kia, Diệp Chi Lan ngại ngùng lên tiếng: “Dương Kỳ! Em… cái đó của em đến rồi, anh giúp em đi mua…”
Trác Dương Kỳ vừa nghe đã biết bạn gái của mình bị cái gì: “Anh biết rồi, em đợi anh một chút anh sẽ đi mua mang vào cho em.”
Lê Hiểu Tâm nghe một phát liền biết đầu dây bên kia là bạn gái của Trác Dương Kỳ, đợi anh cúp máy bèn nói: “Anh mau đi gặp bạn gái của mình đi, tôi còn có việc phải đi.”
Nói dứt câu, cô dứt khoát rời đi, thật ra ngoại trừ việc không còn yêu thì cô còn có một cảm giác là ngay từ ban đầu cô dường như không phải là người mà Trác Dương Kỳ tìm kiếm.
Đúng thật là sau này Lê Hiểu Tâm có cảm nhận được tình cảm của anh, nhưng ban đầu thì không, nó có gì đó lạ lắm.
Sau khi mua đồ xong, Trác Dương Kỳ đi đến cửa nhà vệ sinh nữ, thấy không có người nào nhờ được anh đành đánh liều mắt nhắm mắt mở đi vào bên trong: “Chi Lan!”
Diệp Chi Lan nghe thấy giọng anh liền lên tiếng, Trác tổng đứng trước cửa gõ cửa rồi đưa túi đồ vào cho cô.
Diệp tiểu thư nhận lấy, mở túi ra cô vô cùng bất ngờ khi thấy có cả băng ban ngày và ban đêm, không những thế anh còn chuẩn bị thêm một chiếc váy khác cho cô thay nữa.
Bạn trai của cô có vẻ rất am hiểu mấy chuyện này, tìm hiểu từ trước à?.