Trác Dương Kỳ lại bắt đầu quay trở về với khoảng thời gian bận rộn, anh đi công tác ở thành phố khác hai ngày, sau hai ngày chính là đến ngày sinh nhật của anh.
Trác Hiểu Phong điều tra vụ án gần Trác thị, nên sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình cậu có đến tập đoàn gặp cha của mình một chút. Vừa đến đã bị cha của mình sai vặt, cậu đến phòng làm việc của Trác Dương Kỳ để lấy xấp hồ sơ gì đó mà cậu cũng không rõ, chỉ nghe theo những gì mà cha mình miêu tả rồi đi lấy thôi.
Trác thiếu gia loay hoay tìm xấp hồ sơ, khi kéo ngăn tủ ở dưới bàn làm việc cậu chợt sững người khi thấy khung ảnh chú út của mình chụp chung với Lê Hiểu Tâm. Cậu cầm lên xem thật kỹ, xác nhận bản thân không có nhầm thật sự là Lê Hiểu Tâm, chuyện này là sao? Sao hai người họ…? Trác Hiểu Phong có chút hoảng vội lấy điện thoại ra chụp lại khung ảnh này, sau đó tiếp tục tìm xấp hồ sơ.
Sau khi tìm thấy cậu vội vàng quay trở lại phòng làm việc của cha mình, đặt xấp hồ sơ lên bàn Trác Hiểu Phong ngay lập tức đưa ảnh cho Trác Huy xem: “Cha! Người trong ảnh là Lê Hiểu Tâm đúng không ạ? Sao cô ta lại chụp chung với chú út? Hai người họ từng hẹn hò với nhau sao?” Cậu có thể nhận ra chậu xương rồng mà Lê Hiểu Tâm cầm trong ảnh chính là chậu mà bạn thân cậu đã vô tình làm vỡ.
“Con biết Lê Hiểu Tâm?” Trác Huy khá kinh ngạc, sửng sốt khi biết con trai mình biết đến Lê Hiểu Tâm, thấy cậu gật đầu ông bèn nói tiếp: “Chú út của con đã từng hẹn hò với Lê Hiểu Tâm, hai người họ quen nhau được một thời gian thì chia tay, tính thời gian cũng đã chia tay được ba năm rồi.”
“Chia tay đã lâu như vậy rồi sao chú ấy vẫn còn giữ ảnh, không những giữ ảnh mà còn giữ cả chậu xương rồng, nâng niu nó đến mức khi Chi Lan vô tình làm vỡ chú ấy đã quát cậu ấy, giữ gìn đến mức vỡ rồi còn cố dán lại.” Vừa nói xong, trong đầu của Trác Hiểu Phong lóe lên một suy nghĩ cực kỳ đáng sợ, cậu không hy vọng câu trả lời giống như những gì cậu vừa nghĩ: “Cha đừng nói với con là từ trước đến nay người chú út yêu luôn là Lê Hiểu Tâm, Chi Lan chỉ là thế thân của cô ta thôi?”
Trác Huy thở dài khẽ gật đầu: “Tuy chú út con chưa từng một lần thừa nhận chuyện xem Chi Lan là thế thân của Lê Hiểu Tâm nhưng cả cha, ông nội và đám bạn của chú út con đều biết, cha đã từng nói hết lời, khuyên chú út con nếu đã không yêu thì đừng khiến cho Chi Lan đau khổ, Dương Kỳ đã hứa rồi nhưng cuối cùng vẫn như thế.”. Truyện Đô Thị
Trác Hiểu Phong cảm thấy thương cho bạn thân của mình và bắt đầu lo sợ, sợ rằng khi Diệp Chi Lan biết được chuyện này sẽ sốc đến cỡ nào, đau khổ đến mức nào khi nhận ra mình chỉ là thế thân, đáng nói hơn còn là thế thân của Lê Hiểu Tâm.
Tâm trạng hiện giờ của cậu thật sự không ổn chút nào, cậu bâng khuâng, lo lắng không biết có nên nói cho bạn thân cậu biết chuyện này hay không? Giấu đi thì cậu cảm thấy có lỗi vô cùng, cậu không muốn Diệp Chi Lan chìm đắm trong cái tình yêu giả tạo, hư cấu kia nhưng cậu sợ khi nói ra rồi mọi chuyện sẽ càng chuyển biến xấu hơn.
Trong lúc rời đi, Trác Hiểu Phong đi ngang qua phòng của mấy cô thư ký, lại vô tình nghe được chuyện Diệp Chi Lan hay mang bánh ngọt đến cho Trác Dương Kỳ nhưng chú út cậu chưa từng ăn một lần nào, mỗi lần như vậy đều bảo Jane chia cho mọi người.
Cơn giận dữ trong lòng của Trác thiếu gia bùng lên dữ dội, cậu không ngờ người chú mà mình kính trọng, thần tượng lại là người như thế, đợi sau khi Trác Dương Kỳ quay về cậu nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
…
Thời gian công tác của Trác Dương Kỳ cuối cùng cũng đã kết thúc, anh rời khỏi sân bay lên xe quay về Trác gia cũng đã hơn sáu giờ chiều.
Trác gia
Mọi người đang tất bật chuẩn bị mọi thứ thật chu toàn cho buổi tiệc sinh nhật của Trác Dương Kỳ, chỉ còn một tiếng đồng hồ nữa thôi là đã bắt đầu buổi tiệc rồi, tuyệt đối không được để xảy ra sơ sót gì.
Đám bạn của Trác tổng đến từ khá sớm, nhìn thấy Tô Như Ý vui vẻ nhanh chân chạy ra ngoài đón Diệp Khởi Dương, Thẩm An Ca tặc lưỡi trêu chọc khi cả hai nắm tay đi vào: “Lạc Dư! Cậu mau nhìn xem, bà chủ Tô của chúng ta đã thật sự rơi vào trạng thái điên tình rồi.”
Tô Như Ý trừng mắt, trong miệng cứ như đang mắng thầm Thẩm An Ca, Diệp Khởi Dương chỉ cười nhẹ bắt tay chào hỏi mọi người.
Trác Dương Kỳ về đến nhà vừa hay buổi tiệc chỉ mới bắt đầu, những người đến dự đều thay phiên nhau cười tươi chúc mừng anh.
Diệp Chi Lan đi cùng với cha mẹ và Diệp Vĩnh Hi, hôm nay cô mặc một chiếc váy vô cùng lộng lẫy, xinh đẹp, trên tay cầm món quà mà mình đã chuẩn bị từ lâu, nhưng vì muốn cho Trác Dương Kỳ bất ngờ mà cô đã nhờ chị gái giấu đi.
Lương Minh Trí đang đứng trò chuyện thì bỗng nhìn thấy Diệp Chi Lan, ông mở to hai mắt kinh ngạc tiến nhanh về phía cháu trai của mình cất giọng hỏi: “Bình! Cô bé đó tên là Jasmine đúng không?”
Lương Bình nào biết tên tiếng anh của Diệp Chi Lan nên anh khẽ lắc đầu trả lời: “Dạ không ạ, em ấy tên Chi Lan, là con gái út của Diệp gia.” Anh sửng sốt khi thấy bác cả của mình hỏi về cô: “Bác biết em ấy ạ?”
Lương Minh Trí không trả lời chỉ cười cười tiếp tục đi ngoại giao, tìm kiếm mấy năm cuối cùng ông cũng tìm được rồi.
…
Lương gia
Lương Hinh đang ngồi ở trong phòng mang hết mấy ảnh lúc nhỏ của hội bạn bè ra để dán vào sổ, làm thành một cuốn sổ kỷ niệm đáng yêu, đang ngồi dán cô bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa, truyền theo đó là giọng của Lạc Huyền Anh, cô cất giọng vọng ra: “Chị vào đi.”
Lạc Huyền Anh bước vào định rủ Lương Hinh đi ăn tối với mua chút đồ thì vô tình nhìn thấy mấy tấm ảnh ấy, cô ngay lập tức cầm lên xem, đôi mắt trợn ngược khó tin quay sang hỏi: “Bé Hinh! Em mau nói cho chị biết tại sao em lại có tấm hình này?”
“Đây là hình Chi Lan đã cho em, có chuyện gì sao chị?” Lương Hinh mặt mày ngơ ngác hỏi.
“Em nói sao? Em nói đây là hình Chi Lan cho em? Đứa bé trong ảnh là Diệp Chi Lan lúc nhỏ?” Lạc Huyền Anh càng phản ứng dữ dội hơn khi biết đứa bé trong ảnh là Diệp Chi Lan, cô gái mà mình đã từng gặp.
Lương Hinh vẫn ngơ ngơ gật đầu, cô không hiểu sao chị dâu cô lại phản ứng dữ dội như thế. Lạc Huyền Anh mừng rỡ, vội kéo Lương Hinh đi: “Mau! Em mau đưa chị đi gặp Chi Lan đi, chị cần gặp Chi Lan ngay bây giờ.”
Lương Hinh hả một tiếng rõ to, còn không kịp phản ứng hay làm gì đã bị Lạc Huyền Anh kéo ra khỏi phòng.