Mệt mỏi ngồi xuống ghế, Triệu Mẫn chẳng buồn kéo rèm cửa, không gian căn phòng mờ tối bởi 2 lớp rèm cửa dày mặc dù bây giờ là ban ngày
Diệp Phàm mặc dù bên Triệu Mẫn 10 năm nhưng chung quy vẫn chỉ thế thôi. 10 năm có là gì so với quãng đường mà Triệu Mẫn phải đi tiếp. Không gia đình, không gia thế mà còn trụ vững được ở thành phố này thì bản lĩnh không phải nói. Chẵng lẽ vì 1 người đàn ông mà buông bỏ hết mọi thứ. Cố gắng suy nghĩ thoáng đi, Triệu Mẫn gượng cười chua xót, có ai hiểu được nổi lòng của cô khi thất vọng triệt để với người quan trọng của mình.
Ròng rã suốt 5 ngày nhốt mình trong nhà chỉ ăn mì tôm uống nước lọc, ngày thứ 6 Triệu Mẫn đã có can đảm bước ra khỏi nhà sau 1 giấc ngủ sâu dưới sự trợ giúp của thuốc an thần. Triệu Mẫn mặc 1 chiếc quần bò rách phối với áo sơ mi hoạ tiết chú gấu Pooh rất đẹp mắt. Mái tóc dài thả nhẹ xuống vai trông thật giống 1 cô nữa sinh cấp 3. Phòng cách đổi khác trước trẻ trung hơn nhưng khuôn mặt vẫn thế, vẫn lạnh lùng vẫn không nở nụ cười nào. Trải qua chuyện này dường như trong đôi mắt hạnh đã có thêm qua 1 tầng sương mỏng hòng ngăn cách mọi thứ xung quanh.
Đến tiệm tạp hoá đầu đường, Triệu Mẫn mua ít bánh kẹo và đồ dùng sinh hoạt. Đứng trên vỉa hè Triệu Mẫn nhìn xung quanh thấy 1 tiệm hoa nhỏ trang trí bên ngoài rất bắt mắt. Từng chậu hoa nhiều màu sắc được đặt dày đặt trên cửa kính, Triệu Mẫn đi về phía tiệm hoa và mang theo về 1 chậu Sao nhái lai giống nhiều màu, Triệu Mẫn đếm sơ qua là hơn 6 màu. Nghe chị chủ bảo giống hoa này dễ trồng và chăm sóc.
8 tháng sau, tại 1 thành phố ven biển của đất nước Thổ nhĩ Kỳ đã xảy ra 1 vụ khủng bố quy mô nhỏ với sự mất tích của hơn 5 người. Theo các tình báo thì nhóm người mất tích do bọn khủng bố bắt lấy làm con tin đã bỏ mạng trên con tàu trên biển thuộc thành phố mersch
“Đại ca, đám người này giờ làm gì?”
Bên trong 1 con tàu nhỏ trên vùng biển rộng lớn, từng con sóng lớn ập đến làm con tàu dập dềnh không vững chắc
“Bán đi”
“Đúng vậy, phải thu hồi vốn, 2 hôm nay chúng nó ăn không uống không của chúng ta không biết bao nhiêu rồi”
Tên đàn em hùa theo đáp, bản thân hắn cũng nghĩ là sẽ bán. Nhưng hắn sợ đại ca sẽ giết bọn người này vì có 2 đồng bọn đã bỏ mạng trong trận này. Giờ đại ca đồng ý bán vậy thì bọn hắn sẽ có thêm 1 số tiền. Dù sao thì bọn buôn người ở Tây u đưa giá cũng ổn
Bên trong 1 khoang thuyền chật hẹp, 5 người thanh niên bị trói chặt nằm lay lất trên mặt sàn.
“Này, cô ổn chứ!”
1 cô gái tóc vàng nhích tay nhẹ hỏi Triệu Mẫn, trong 6 người bị bắt đã có 1 người chết do bỏ trốn cô ta bị bọn chúng cưỡng hiếp luân phiên, đến lúc cuối cùng còn lại chút hơi thở trong lúc bọn cướp nới lỏng cảnh giữ đã tự tử. Mọi người ở khoang thuyền này không thấy nhưng ai nấy đều biết được thông qua tiếng la hét ở đầu thuyền. Triệu Mẫn chớp mắt nằm trên sàn mấp máy đôi môi khô khốc đáp
“Tôi ổn”
Chỉ mới vài ngày mà Triệu Mẫn cứ ngỡ như lâu lắm rồi, thân thể rã rời vì đói khát, tình thần cô bị giày vò đến cùng cực. Ở đây, mạng sống con người chẳng bằng súc vật, súc vật giết đi còn phải lo ăn không hết rồi bảo quản còn con người sống sờ sờ ra đó chúng muốn giết là giết rồi chẳng sợ 1 điều gì
2 ngày tiếp theo Triệu Mẫn chỉ được ăn 4 cái bánh bao và vài ngụm nước. Thân thể rả rời vì đói được bọn chúng đưa vào 1 căn nhà mà theo lời chúng nói với nhau đây là điểm tập chung vài chuyến mua bán người. Triệu Mẫn rất sợ, cô không biết mình sắp đối mặt với điều gì nhưng chắc chắn là không tốt đẹp, Triệu Mẫn đọc báo hằng ngày rất nhiều vụ bắt cóc các cô gái bán vào ổ mại dâm, hoặc lấy nội tạng … tinh thần Triệu Mẫn xuống thấp cực điểm. Triệu Mẫn biết điều cần lúc này là phải rời khỏi đây, lúc trước lênh đênh trên biển xung quanh không có tàu qua lại mà bản thân cô không biết bơi nên không trốn còn bây giờ nếu không trốn thì con đường trước mặt càng khó trốn hơn bởi lúc đó số người cảnh gác không chỉ là vài tên cướp nhỏ lẻ mà là 1 sào huyệt buôn người trái phép.
Tối đế, chưa đợi Triệu Mẫn thực hiện kế hoạch chạy trốn của mình thì đã được đưa đến gặp Hà Ngôn.
Vẻ mặt Triệu Mẫn sửng sờ có phần ngạc nhiên và mừng rỡ, Triệu Mẫn ôm chầm lấy Hà Ngôn
“Tôi sợ lắm”
Lầm bầm trong miệng vài tiếng Triệu Mẫn bật khóc, sự sợ hãi dâng trào khi gặp lại người quen và biết được mình an toàn. Hà Ngôn không ghét bỏ vẻ dơ bẩn của Triệu Mẫn, 2 tay anh ôm chặt lấy cô gái bé nhỏ đang run rẩy trong lòng ngực.