Gặp Gỡ Mùa Đông

Năm 2016, xuân

“Lễ tình nhân... Nhận được một tin tức không tốt lắm, chắc không có gì chuyện lớn đâu.”

“Hình như mình bị bệnh rất nghiêm trọng, ba mẹ khóc, cả A Tu nữa, mình cảm nhận được anh ấy rất sợ.”

“Cảm giác bị bệnh rất tệ, tất cả mọi người đang khổ sở và tốn sức vì mình.”

“Gần đây sức khoẻ không tốt, các bạn học luôn nhìn mình bằng ánh mắt thương hại.”

Năm 2016, hè

“Liên lụy ba phải làm trái với cam kết đưa mẹ đi du lịch hàng năm, lần này thành con ghẻ thật rồi.”

“Rõ ràng trước kia mẹ nói làm chủ nhiệm lớp mệt chết luôn, bây giờ chẳng những mẹ phải làm chủ nhiệm lớp, mà còn phải ra ngoài dạy thêm nữa. Cũng vì mình.”

“Hôm nay đùa sẽ chia tay với A Tu, bị mắng, khóc luôn.”

Năm 2016, thu

“Khen A Tu gần đây nấu ăn lên tay rất nhiều.”

“Hôm nay mình bắt đầu viết tiểu thuyết rồi, nếu có độc giả đọc được, có phải sẽ có người mãi mãi nhớ đến câu chuyện của mình không?”

“Châu Châu keo kiệt quá, chỉ muốn cho mình một tệ, tức ghê.”

Năm 2016, đông

“Nếu A Tu ít yêu mình hơn một chút, có phải sẽ không đau khổ vậy không?”

“Phẫu thuật, đáng sợ quá, mình sẽ chết ư?”

“Mình còn sống, tốt thật đấy.”

Năm 2017, xuân

“Ba ơi, Dao Dao rất nhớ ba, con xin lỗi.”

“Đeo bộ tóc thẳng đen dài này lên thì có thể biến thành nữ chính mối tình đầu ư?”

“Xấu quá, mình sắp không nhận ra mình nữa rồi.”

Năm 2017, hè

“Không đau, không đau... Phải kiên trì, tất cả mọi người đều đang đợi mình.”

“Không được khóc, không được buồn, phải cười.”

“Mình ghét bệnh viện, ghét phòng bệnh, mình muốn về nhà.”

Năm 2017, thu .

||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||

“Mẹ đã có nhiều tóc bạc lắm rồi, mong mẹ có thể khóc ít một chút, haiz.”

“Đau.”

Năm 2017, đông

“Không thể làm phù dâu cho Tây Nguyệt rồi.”

“A Tu ơi, tuyết rơi rồi.”

“Chờ mình tròn 20 tuổi sẽ lấy anh ấy.”

Năm 2018, xuân

Không có ghi chép

Trên đây là ghi chép trên không gian của Dao Dao Thích Ăn Cá, ở chế độ “chỉ mình tôi”.

Trước cửa phòng cấp cứu, Lâm Viễn Châu thất thần nhìn chiếc bánh kem đã nát bấy: “Đại ca, có phải cậu thấy bánh kem này xấu quá nên không chịu ra ngoài đúng không?”

Lý Tây Nguyệt ngồi xổm dưới đất khóc không thành tiếng.

“Dao Dao, con gái của mẹ...” Tiêu Tuệ Vân siết chặt mảnh giấy con gái để lại, khóc đến ngất xỉu.

Đàm Tu quỳ dưới đất, cụm từ “Xin chia buồn cùng gia đình” lập tức khiến lưng anh oằn xuống, những hạt châu bằng gỗ tử đàn đứt lìa tuyên bố cuộc đời Nhạc Dao đã kết thúc.

Anh chưa nói cho Nhạc Dao về bí mật của búp bê người tuyết.

Anh chưa nói cho Nhạc Dao rằng anh đã gặp cô hai lần trước khi cô nghĩ lần đó là lần đầu tiên.

Hôm Nhạc Dao qua đời, ánh sáng của mọi người vụt tắt.

Họ hoảng hốt xử lý hậu sự. Lúc hạ táng, tuyết thật sự đã rơi trên bầu trời Vân An khiến người ta phải lên bản tin và được gọi là kỳ quan.

Đàm Tu bụm lấy dây chuyền treo chiếc nhẫn trước người và đặt nó lên tim: “Dao Dao em coi kìa, ngay cả ông trời cũng cho rằng em nên lấy anh.”

Tiếc là anh chưa cưới được Nhạc Dao hai mươi tuổi làm vợ, thậm chí cả hai còn chưa có một buổi hẹn hò chính thức nào với tư cách là bạn trai bạn gái.

Trước khi xuất ngoại, Lý Tây Nguyệt gửi tới một file ghi âm. Đàm Tu mở ra, trong đó xuất hiện một giọng nói quen thuộc.

“A Tu, chào anh, em là Nhạc Dao.”

“Vốn dĩ muốn quay video, nhưng bây giờ em xấu lắm nên không cho anh xem đâu. Nếu anh nhớ em thì xem hình em nhé, nó được chỉnh sửa rồi, đẹp lắm.”

“Uầy, lại không cẩn thận nói mấy câu nhảm nhí rồi. Thật ra em đã lược bỏ rất nhiều thứ trong đầu nên mong lần này anh đừng bảo em “Im đi” nữa nha.”

“Gần đây sức khoẻ ngày càng yếu, có rất nhiều điều em muốn nói với anh nhưng lúc đối mặt lại nói không thành lời, thế nên em sẽ dùng cách này để nói lời từ biệt với anh nhé.”

“Đàn anh.”

“Cách gọi có phải vừa xa lạ vừa quen thuộc không anh? Đừng nghĩ em không biết, tại anh ghen với Tạ Dực Tu nên mới cố ý dẫn dắt em kêu tên anh đấy nhá.”

“Nhưng bộ dáng anh giả vờ nghiêm túc trông ngầu lắm á, em rất thích.”

“Thời cấp ba phải vất vả cho anh rồi, sáng phải mua sữa chua, tối phải chờ em tan học, mãi mới lên được đại học còn bị em kéo dậy nửa đêm dạy kèm, ha ha, nghe hơi thảm thật nhỉ.”

“Hai năm qua, em thường xuyên suy nghĩ, nếu không phải em cố gắng muốn đến gần anh thì anh sẽ không thích em, vậy bây giờ anh vẫn sẽ là đoá hoa cao quý lạnh lùng của trường và là nam thần học siêu đỉnh trong lòng các cô gái rồi!”

“Nhưng mà... Cho dù em biết kết cục thì em vẫn sẽ đi tìm anh thôi à, suy cho cùng em thật sự rất thích anh, tại lúc nhìn thấy anh, em hoàn toàn không kìm được chứ sao.”

“Anh còn nhớ lúc thi Vật lý, anh đã tặng huy chương vàng cho em không? Em lén bỏ nó vào cặp công văn của anh rồi, bảo quản giúp anh lâu vậy cũng đủ rồi nhỉ, sau này anh phải tự mình giữ gìn đó.”

“Nói đến cặp công văn, bây giờ đúng là anh không dùng được, thật ra em muốn tặng hai cái, nhưng bây giờ em hơi nghèo, mong anh hiểu cho em.”

“Kế đến, điều em muốn nói thật ra là anh có thể quên em chậm chút không?” Dứt lời, cô lại sợ yêu cầu này quá đáng. “Chậm chút thôi là được rồi, cũng đừng nhớ quá lâu, đến khi anh gặp được một cô gái tốt hơn thì nhất định đừng chần chừ hay giả bộ lạnh lùng nữa mà phải dũng cảm nói cho cô ấy biết rằng anh rất thích cô ấy, muốn ở bên cô ấy suốt quãng đời còn lại nhé.”

“Còn nữa nè, lúc không cười trông anh dữ lắm, tuy em không sợ anh nhưng em thích anh cười, bởi nó chứng tỏ tâm trạng anh không tồi, quả thật rất tốt.”

Trong lúc nói thì cô dừng chốc lát, tiếng máy ghi âm còn chưa kết thúc, kèm theo là một loạt tiếng rè rè, sau đó giọng Nhạc Dao lại vang lên trong điện thoại di động.

“Suýt nữa đã quên rồi, em muốn nhận lỗi với anh, có lần em đã trộm nhìn lén không gian của anh, xin lỗi nha.” Không gian của anh rất đơn giản, chỉ từng đăng một câu ở chế độ “chỉ mình tôi” và kèm theo hình cô bị trét kem.

Đến đây, Nhạc Dao khe khẽ thở dài.

Khi anh nghe được đoạn ghi âm này, có nghĩa là: “A Tu, em không còn ở đây nữa.”

“Mai này có lẽ em sẽ không gửi tin chào buổi sáng hay chúc ngủ ngon cho anh nữa rồi, vậy nên hãy nói hết một lần ở đây nhé.”

“A Tu, chào buổi sáng nha.”

“A Tu, chúc anh ngủ ngon.”

“...” Cổ họng cô nghẹn ngào: “Sau này lúc tới thăm em, anh phải cười nha.”

“Tích.” Tiếng báo hiệu kết thúc ghi âm.

Đàm Tu lại kéo thanh tiến trình từ cuối trở về đầu, như thể làm vậy anh sẽ bắt được điều gì đó, thế mà cuối cùng, đó chỉ một giấc mộng Hoàng Lương.

Những năm sau đó, cậu ấm Kỷ cà lơ phất phơ tiếp quản công ty gia tộc nên phải bay khắp thế giới.

Đúng như quẻ xăm nói, Lý Tây Nguyệt đã kiên trì bền bỉ, dần thể hiện được tài năng và tạo dựng được tên tuổi của mình trong ngành kiến trúc.

Về phần Lâm Viễn Châu, cậu bé mập mạp từng chịu nhiều đau khổ thuở nhỏ đã lội ngược dòng thành công và trở thành một người tài ba trong lĩnh vực máy vi tính. Bên ngoài cũng đồn đãi rằng cậu có thể dựa vào mặt để kiếm sống, vậy mà cứ khăng khăng muốn sống bằng tài năng.

Trong quá trình đó, bộ ba này đã nảy sinh một đoạn tình cảm khúc mắc và mơ hồ, mãi đến gần hai năm thì tất cả mới kết thúc. Hiện tại, Lý Tây Nguyệt và Lâm Viễn Châu đã bàn chuyện kết hôn, sắp đến ngày cưới rồi.

Còn anh...

Sau khi Nhạc Dao đi, anh không khỏi sa sút một quãng thời gian, mãi đến khi giáo sư tìm được anh rồi hỏi anh còn muốn học tiếp hay không?

Đương nhiên anh phải học.

Anh muốn trở thành vị bác sĩ tuyệt vời trong miệng Nhạc Dao.

Từ ngày đó, Đàm Tu gần như dành hết thời gian vào khía cạnh nghiên cứu y học. Anh tăng tốc tiến độ học tập của mình theo cấp số nhân và đạt được rất nhiều thành quả nghiên cứu.

Những năm qua, sự phát triển của anh gần như có khuynh hướng tăng lên thẳng tắp vì anh có mục tiêu rõ ràng, không có bất kì ai hay điều gì có thể cản trở bước chân anh.

Đúng lúc này, quả thật đã xuất hiện một khúc nhạc đệm.

Trải qua hai đả kích nặng nề là mất đi chồng và con gái, tinh thần Tiêu Tuệ Vân xảy ra vấn đề. Bà cứ đinh ninh rằng con gái còn sống, thuận lợi kết hôn với người mình yêu và đã trở thành một phóng viên ưu tú.

Đàm Tu bỏ ra một số tiền lớn mua lại căn nhà ở đường Hương Chương, tuyển một hộ lý chuyên nghiệp làm bảo mẫu để duy trì ảo tượng của Tiêu Tuệ Vân.

Tiêu Tuệ Vân sống ở thế giới giả dối, còn Lâm Viễn Châu và Lý Tây Nguyệt sắp thành người một nhà, vậy anh thì sao?

Tại hội nghị chuyên đề y tế, anh đề nghị nâng cao nhận thức về những chứng bệnh khác như ung thư xương, hi vọng những người không khoẻ sẽ có thể kịp thời chạy chữa.

Khổ tâm đào sâu nghiên cứu học thuật về ung thư xương và đã cứu sống rất nhiều gia đình bằng y thuật của mình.

Khi những người bệnh và thân nhân cảm ơn anh, tâm trạng Đàm Tu rất phức tạp. Anh không nảy sinh lòng trắc ẩn và cũng không tài nào hưởng thụ được cảm giác thành tựu.

Anh chỉ đang nghĩ, khi Nhạc Dao nhiều lần kêu đau chân trong tiết thể dục, nếu có người nhắc nhở họ đi kiểm tra và nhanh chóng trị liệu thì có phải Dao Dao có thể sống sót rồi không?

Hai năm trước, giáo sư công khai ám thị cho anh nên buông bỏ quá khứ và nghênh đón cuộc sống mới: “Tiểu Tu, nhiều năm qua rồi, em cũng nên bước ra thôi.”

Đàm Tu đáp lại rất rõ ràng: “Em có vợ rồi.”

Giáo sư chỉ muốn cốc đầu cho anh tỉnh lại: “Em biết rất rõ ràng đó là giả mà.”

Nhạc Dao không sống tới hai mươi tuổi. Và họ cũng chưa kết hôn.

“Giả sao?” Đàm Tu vuốt ve chiếc nhẫn ở ngón giữa, kiên định thừa nhận: “Em không nghĩ vậy.”

Chưa có ngày nào anh thôi nghĩ về Nhạc Dao, thế nên anh đã làm lại chiếc nhẫn anh từng tặng cô, biến nó thành nhẫn dành cho nam và đeo vào ngón giữa, đồng thời cũng tuyên bố mình đã kết hôn.

Anh chỉ một mực muốn toàn bộ thế giới biết rằng: Đàm Tu có người vợ đã yêu thương hơn nhiều năm tên là Nhạc Dao.

Thời gian vật đổi sao dời, người nhớ cô ngày càng ít, khiến Đàm Tu đột nhiên cảm thấy phiền não.

Anh đăng nhập vào tài khoản Nhạc Dao để lại, bắt đầu cập nhật cuộc sống hằng ngày của cô theo những bình luận và bản thảo tiểu thuyết mà cô để lại trên không gian của mình. Cách hành văn của cô tràn đầy ấm áp và sức sống nên đã thu hút rất nhiều người hâm mộ.

Mỗi ngày đều có người nhắc tới “Dao Dao” và “A Tu” ở phần bình luận, mang lại cho Đàm Tu một loại ảo giác như đang sống trong quá khứ.

Những năm gần đây, anh vẫn cất giữ các tài khoản của Nhạc Dao, hỏi thăm sớm tối, chia sẻ chuyện hàng ngày của mình hệt như những gì Nhạc Dao đã từng làm với anh.

“Dao Dao, chào buổi sáng.”

“Hôm nay anh được xếp hai ca giải phẫu dài, chắc sẽ hơi bận đó.”

“Hình như căng tin bệnh viện mới đổi đầu bếp hay sao đó, thức ăn hôm nay... hơi khó ăn.”

“...”

“Em sẽ không cảm thấy khô khan chứ? Lời văn của anh không được thú vị như em.”

Anh học Nhạc Dao viết nhật ký, kéo dài câu ra.

Mỗi ngày lúc soi gương đánh răng, anh luôn luyện tập mỉm cười, để bảo đảm lúc đi thăm Nhạc Dao sẽ biết cách cười thế nào với cô.

Sau đó, anh nhận một học trò tên Tưởng Huân.

Vốn dĩ anh không kiên nhẫn đi dạy người khác, nhưng chỉ vì ngày Tưởng Huân xuất hiện trước mặt anh, cậu ấy có một mái tóc nâu xoăn tự nhiên.

Hôm nọ, Tưởng Huân giơ tóc hỏi hắn: “Thầy, thầy có nghĩ em nên đi kéo tóc thẳng rồi nhuộm đen sẽ đẹp hơn không ạ?”

Anh đáp: “Không, tóc nâu xoăn rất đẹp.”

Sau khi biết sự tồn tại của Nhạc Dao, Tưởng Huân luôn nhắc tới Nhạc Dao trước mặt anh. Đàm Tu cảm thấy cậu học trò này không tồi, vì cậu ấy luôn miệng gọi Nhạc Dao là “cô giáo”.

Cuối cùng, Weibo của anh nổi tiếng và được một biên tập lấy tên là “Đông Táo” gửi thông tin về hợp đồng xuất bản tới.

Đàm Tu nghĩ, lần này sẽ có người mãi mãi nhớ tới Dao Dao của anh rồi.

-

Một tháng sau.

Trong khách sạn cao cấp của thành phố Vân An, một buổi hôn lễ long trọng và lộng lẫy được cử hành.

Cô dâu và chú rể đều là người nổi danh trong nghề, đến cả phù rể cũng có thân phận siêu phàm. Khách khứa bàn tán sôi nổi không biết phù dâu sẽ là nhân vật nào?

Vậy nhưng, kể từ khi hôn lễ mở màn đến nghi thức kết hôn, họ chưa từng nhìn thấy bóng dáng phù dâu.

Mãi đến lúc ném hoa cưới, cô dâu đứng trên sân khấu mãi không chịu ném bó hoa kia ra.

Lý Tây Nguyệt nhắm mắt, nước mắt ướt đẫm mi: “Trước đây, tôi từng chụp ảnh áo cưới dành cho bạn thân với một cô gái và chúng tôi đã hẹn sau này sẽ làm phù dâu cho nhau. Hôm nay vì lý do nào đó mà cô ấy không thể tới hôn lễ, nhưng tôi muốn nói cô ấy vẫn là phù dâu duy nhất của tôi.”

“Bó hoa cưới tượng trưng cho hạnh phúc này, tôi sẽ chuyển tặng cho chồng cô ấy - anh Đàm Tu.”

Đây là giao hẹn cô từng hứa với Nhạc Dao, họ sẽ nhận hoa cưới của nhau và làm phù dâu cho nhau.

Khách khứa không biết câu chuyện của Nhạc Dao và Đàm Tu, thế nên tất cả mọi người đều chúc phúc họ.

Khách ở đám cưới rất đông, chỉ có bàn chính được để lại một chỗ trống, bên trên đặt một búp bê tuyết đã cũ.

Chú rể Lâm Viễn Châu uống hơn hai ly rồi khom người mời rượu búp bê tuyết đó: “Đại ca, hôm nay bọn mình mời cậu ngồi ở bàn chính rồi nhé.”

Bối cảnh hôn lễ hôm nay được làm bằng khung cảnh tuyết rơi, Kỷ Trì nhìn cảnh nhớ người, nói năm đó Đàm Tu cầu hôn thành công là nhờ họ tạo tuyết ngoài cửa sổ của Nhạc Dao nên mới có kỳ quan “tuyết rơi vì yêu” kia.

Họ chưa bao giờ quên Nhạc Dao, đó là mặt trời đã bước vào soi rọi cuộc đời tối tăm của họ, mãi nóng bỏng và sáng ngời.

Sau khi hôn lễ kết thúc, Đàm Tu mang hoa cô dâu về nhà.

Đêm hôm đó, anh có một giấc mơ hiếm hoi về Nhạc Dao.

Nhạc Dao mười tám tuổi mặc áo cưới màu lam đứng trước mặt anh, cầm hoa cưới lúc Lý Tây Nguyệt kết hôn và mừng rỡ tíu tít nói với anh: “A Tu, em nhận được hoa cô dâu của Tây Nguyệt rồi!”

“Không phải người ta nói người nhận được hoa cô dâu sẽ là người kết hôn tiếp theo sao? Đợi em tròn 20 tuổi, em có thể lấy anh đó.”

“Dao Dao ngốc nghếch.” Lý Tây Nguyệt đã kết hôn rồi, sao cô có thể chưa đủ hai mươi tuổi nữa chứ.

Khi anh muốn phản bác, Nhạc Dao đã chậm rãi để hoa cô dâu xuống rồi thu lại khuôn mặt tươi cười, sâu trong mắt chỉ toàn tiếc nuối: “Tiếc quá đi, còn một chút nữa thôi thì em đã thành vợ anh rồi.”

Nửa đêm tỉnh giấc, Đàm Tu mới chợt nhớ tới cô gái lương thiện và đáng yêu đó đã mãi dừng lại ở năm cô mười chín tuổi.

Ngày hôm sau, anh đem bó hoa tươi đi xử lý một phen rồi mới mang đến mộ của Nhạc Dao.

Dung nhan của cô gái trong hình vẫn vậy, cô mặc bộ đồ màu hồng, gương mặt tươi tắn.

Tháng Một, Đàm Tu đi Tuyết Sơn một chuyến.

Anh in hình chụp được ra rồi đưa đến trước mặt Nhạc Dao: “Dao Dao, năm nay tuyết đẹp không em?”

Tháng Hai, Đàm Tu mang theo hai chai sữa chua vị dâu và một bó hoa tươi đặc chế đi thăm Nhạc Dao.

“Dao Dao, sinh nhật vui vẻ, em lại lớn thêm một tuổi rồi.”

Anh ngồi bên bia mộ, phát đi phát lại đoạn ghi âm và video trong điện thoại.

Trong video, từng chùm pháo hoa được thắp sáng và liên tiếp vang lên tiếng “bùm bùm”, trong đó xen lẫn những cuộc trò chuyện giữa các chàng trai và cô gái.

“Châu Châu, bỏ cái đó đi, cái này đẹp hơn.”

“Tây Nguyệt, cậu lùi về sau một chút nào.”

“Úi úi! Cái pháo hoa này đốt sao vậy trời, suýt nữa hư luôn mắt mình rồi.”

Sau đó, anh gọi: “Nhạc Dao.”

Cô gái bỗng nhiên quay đầu lại rồi cười xinh đẹp với anh.

Anh khẽ nói với người trong video: “Năm mới vui vẻ.”

Xem đoạn video này, Đàm Tu khẽ nhướng môi.

Ngay sau đó, điện thoại di động vang lên giọng hát non nớt của một cô gái: “Đây là một bản tình ca nhỏ giản dị...”

Anh đặt bên tai nghe đi nghe lại.

Mãi đến khi điện thoại di động nhảy ra thông báo có thư đến, Đàm Tu mở ra và nhận được một bức “Thư tình thời gian” từ một cửa hàng áo cưới tên là “For Love”, trên đó viết: “Từ Nhạc Dao, đến Đàm Tu thân yêu.”

Trái tim Đàm Tu như đánh trống, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

“A Tu ba mươi tuổi ơi, chào anh nha, em là Nhạc Dao.”

“Em biết lúc anh nhận được bức thư này chắc chắn sẽ rất bất ngờ, bởi vì đây là bức thư Nhạc Dao mười tám tuổi viết cho anh.”

“Khẽ hỏi một câu, bây giờ chúng ta kết hôn chưa ta?”

“Theo tính cách của em chắc chắn đã kết hôn rồi nhỉ, dù anh không chịu thì em cũng sẽ gian lận lừa gạt phải trói anh đến Cục Dân chính. Anh đừng kinh ngạc, dù sao thì em đã mơ ước anh lâu lắm rồi.”

“Nhưng anh cũng đừng quá lo lắng, theo quá trình bình thường, em 21 tuổi tốt nghiệp đại học, cho dù học cao học hay làm việc thì phải cần sáu năm nữa mới có thể ổn định.”

“Ừm, em cảm thấy kết hôn vào khoảng thời gian này khá thích hợp.”

“Đi xa quá rồi, em sẽ nói vài chuyện gần đây nhé.”

“Em đoán anh sắp tỏ tình với em rồi nhỉ. Em thật sự vô cùng hi vọng sau khi chúng ta trở thành người yêu thì anh sẽ thẳng thắn hơn, lãng mạn hơn và cho em một tình yêu đại học thật oanh liệt.” (Chú thích: Để sau này em ra ngoài khoác lác với bạn bè sẽ có thể diện hơn ấy mà)

“Trong lúc yêu nhau chắc hẳn sẽ gặp phải nhiều vấn đề, chúng ta phải thông cảm và bao dung cho nhau anh nhé.”

“Về tương lai, em cũng có ý tưởng.”

“Trước hết là học hành và yêu đương, tiếp theo chúng ta phải nhanh chóng để dành tiền mua nhà, vậy thì anh sẽ có nhà rồi.” (Chú thích: Trong lúc vô tình, anh đã nói với em hai lần rằng cảm giác như mình không có nhà để về)

“Sau khi kết hôn, anh phải thường cùng em trở về nhà ba mẹ, họ là những phụ huynh vô cùng dễ gần, chắc chắn anh không phản đối về điểm này đâu nhỉ.”

“Đợi đến độ tuổi thích hợp, chúng ta sẽ phải suy tính đến chuyện sinh con. Em rất thích trẻ con nên anh không thể từ chối đâu đấy. Sinh con trai hay con gái cũng được hết, nhất định phải hoàn thành chỉ tiêu này trước ba mươi tuổi, bởi vì lúc còn trẻ sẽ khôi phục tương đối nhanh, hơn nữa em không mong con em lớn lên sẽ thấy mẹ nó đã quá già.”

“...”

“Cho dù mai này công việc của bọn mình bận rộn thì cũng đừng quên dành thời gian làm bạn với đối phương nha.”

“Trên đây, nếu anh đạt được một chút trong số đó thì có thể đến tìm Nhạc Dao 28 tuổi để đổi phần thưởng tình yêu nè.”

Ở dòng đề cuối cùng có vẽ một con búp bê người tuyết đơn giản.

Nhạc Dao mười tám tuổi không buồn không lo, mong chờ tương lai tốt đẹp của họ.

Tiếc thay cô không thể chịu đựng qua mùa đông rét lạnh đó, không thể đợi đến sinh nhật hai mươi tuổi và cũng không thể kết hôn với chàng trai mình mến mộ từ năm mười lăm tuổi.

Đàm Tu run run bật đoạn ghi âm, bên trong vang lên một giọng nói mà anh vô cùng quen thuộc: “Khụ khụ, anh đọc xong bức thư rồi hả?”

“Biết tại sao em chọn hôm nay gửi nó đi không? Bởi vì hôm nay là lập xuân, là sinh nhật của em đó nha.” Giọng nói của cô vẫn ngây thơ như trong trí nhớ, nhưng lại đâm thẳng vào lòng người: “A Tu ngốc nghếch, phải chúc em sinh nhật vui vẻ và còn phải nói, anh yêu em nữa.”

Hơi ấm trong câu nói của cô dường như đang ở bên tai, Đàm Tu đưa tay bắt lấy nhưng lại chỉ thấy được một tấm bia mộ lạnh băng.

Nhạc Dao mười tám tuổi lại định ra lời ước hẹn với Đàm Tu ba mươi tuổi: “Phải ở bên A Tu, cả đời.”

Người đàn ông kiêu ngạo quỳ gối trước mộ vợ mà nước mắt tuôn rơi như mưa: “Cuộc đời này thật dài quá, Dao Dao à.”

-

Tôi muốn quay trở lại năm mười bảy tuổi, ở ngã rẽ toà nhà dạy học, nói với cô gái mặc đồng phục học sinh có đôi mắt màu hổ phách và mái tóc xoăn màu nâu, lúc cười sẽ để lộ chiếc răng khểnh.

“Anh rung động sớm hơn em.”

“Anh rất thích em, muốn ở bên em suốt quãng đời còn lại.”

- Hết-

- -------------------

Lời tác giả:

“Tiếc thay cô không thể chịu đựng qua mùa đông rét lạnh đó, không thể đợi đến sinh nhật hai mươi tuổi và cũng không thể kết hôn với chàng trai mình mến mộ từ năm mười lăm tuổi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui