Gặp Gỡ Mùa Đông

“Xấu hổ chết được.” Trong lớp, Lâm Viễn Châu bắt chước theo ngữ điệu của Nhạc Dao nhắc mãi bốn từ này bên tai cô.

“Im ngay.” Nhạc Dao bịt hai tai, không muốn đối diện: “Làm sao đây? Anh ấy sẽ không cho rằng mình bị biến thái đấy chứ?”

“Theo người ta tới ký túc xá nam.” Lý Tây Nguyệt đáp lại không nể tình: “Cậu bây giờ quả thật rất biến thái.”

Hai tay che mặt, Nhạc Dao không muốn đối diện.

Trưa nay khó khăn lắm mới được ngồi ăn cơm cùng với nam thần mình yêu từ cái nhìn đầu tiên, bỏ qua khoảng cách giữa hai người, tính ra cô và Đàm Tu coi như đã ngồi kề bên nhau rồi.

Cô còn trò chuyện với Đàm Tu nữa, cơ hội hiếm có khó tìm vậy mà lại bị cô lãng phí.

“Đại ca, lớp mình cậu ít nhất cũng đứng top mười mà, cách theo đuổi người khác không đến nỗi non vậy chứ.” Họ là lớp chuyên, top mười trong lớp về cơ bản nằm trong top ba mươi của cả năm khối.

“Chuyện này liên quan khỉ gì đến thi cử hả?” Đối diện với bài thi, cô thanh tâm quả dục, nhưng đối diện với Đàm Tu thì tim rung rinh, khó thể kiềm chế.

“Cậu cứ nghĩ anh ấy là bài toán khó đi, dùng lý trí của cậu đi giải bài toán khó này.” Lâm Viễn Châu tận tình khuyên cô nên lý trí: “Bây giờ mà cậu cứ liên tiếp hành động rất dễ làm người ta kéo cậu vào danh sách đen đấy.”

Danh sách đen?

Nhạc Dao chột dạ chọc hai ngón trỏ vào nhau: “Còn chưa thêm bạn nữa mà...”

Sao lại kéo vào danh sách đen rồi.

Lâm Viễn Châu ngoài cười nhưng trong không cười: “Ngài thật là biết nghĩ quá.”

Còn chưa nói được mấy câu nghiêm túc mà đã đòi thêm bạn à.

Nhạc Dao đã không nghe lọt nữa rồi.

Từ những gì Lâm Viễn Châu nói, cô lại lấy được linh cảm mới nên càng tự tin hơn nhiều: “Cậu nói đúng, nếu mình thêm bạn anh ấy thì có thể nhắn tin mỗi ngày rồi!”

Lý Tây Nguyệt và Lâm Viễn Châu nhìn nhau, thật sự không đành lòng đả kích nhiệt huyết của cô. Theo họ quan sát, chuyện như vậy hết tám chín mươi phần trăm là không thành công rồi.

Nhạc Dao có một ưu điểm là chỉ nhớ niềm vui không nhớ buồn phiền. Trưa la hét mất mặt, thế mà chiều cô lại tiếp tục hành động.

Theo luồng tin nghe ngóng được, Nhạc Dao đến phòng đọc vào xế chiều tan học.

Tựu trường ba tháng, đây là lần thứ hai cô đến thăm quan phòng đọc. Hiệu trưởng của họ keo kiệt đến mức dù đây rõ là một trong những trường trung học có nguồn tài liệu học tập tốt nhất nhưng phòng đọc lại quá nhỏ gọn.

Khu đọc sách học hành tập trung ở lầu hai. Với Nhạc Dao, đây là chuyện tốt, vừa liếc qua đã biết đây là địa thế dễ tìm người rồi. Tuy vậy, khi cô leo lên lầu hai lại thấy bên trong vắng vẻ, chỉ có lác đác vài học sinh.

Vì cấp ba học hành bề bộn, các bạn học giỏi thì bận học; học sinh yếu kém lại lo chơi bời; còn hầu hết những người yêu thích đọc sách đều chọn cách mượn sách về đọc; thế nên, thật sự rất ít người đến phòng đọc này.

Không tìm được Đàm Tu, Nhạc Dao bắt đầu hoài nghi độ chính xác của nguồn tin.

Tại lớp thì không đợi được, ra tới phòng đọc cũng không gặp được, chắc không phải do những tình địch nấp trong bóng tối của cô tung tin giả ra đấy chứ!

Xác nhận Đàm Tu không ở đây, eo cô cũng thẳng lên hẳn, không cần phải dè chừng như ăn trộm nữa.

Nhạc Dao lững thững xuống lầu, tay đặt lên thành cầu thang vừa dõi mắt nhìn tất cả các giá sách xung quanh.

Cô nghĩ bụng: “Lỡ tới rồi, tìm quyển sách đọc thôi.”

Tuy phòng đọc của trường họ nhỏ nhưng chủng loại sách rất đa dạng khiến người ta hoa cả mắt. Nhạc Dao đi dạo từ khu khoa học xã hội đến chính trị và luật pháp, thấy cuốn nào thú vị thì cô sẽ rút ra xem thử.

Giữa mỗi giá sách đều có bàn đọc sách, dành cho người mượn ngồi đọc tạm. Nhạc Dao tuỳ ý lấy ra một quyển, định đi qua đó ngồi đọc. Vừa bước qua giá sách, cô đã bị bóng lưng ngồi ở đó “hù sợ” phải lùi về.

Quao!

Đàm Tu mà cô tìm cả buổi trời đang yên vị trước mặt cách cô một giá sách, quả đúng là “Quẹo cua gặp tình yêu” phiên bản đời thực mà.

(*) Một bộ phim của Đài Loan (转角遇到爱 - tên tiếng Anh: Corner with love – tựa Việt: Chuyển giác gặp tình yêu) được sản xuất năm 2007 do La Chí Tường và Từ Hy Viên đóng nam nữ chính.

Nhạc Dao vội đi vòng ra sau giá sách, cẩn thận rút cuốn sách trước mặt ra.

Một cuốn không đủ để thấy rõ, cô lại rút thêm một cuốn, hai cuốn... Cuối cùng tầm nhìn cũng trở nên thoáng đãng, từ góc độ này có thể thưởng thức khuôn mặt điển trai của anh chàng một cách rõ nét.

Đàm Tu ngồi nghiêng so với tầm nhìn của cô, đầu hơi cúi và đang hết sức tập trung lật xem cuốn sách trên tay.

Anh có đôi mắt đen láy, sống mũi cao thẳng và màu môi hơi nhạt.

“Rầm…”

Nhìn ngắm quá nhập tâm nên cô không chú ý thấy cuốn sách trên cùng đang trượt dần rồi rơi xuống gây ra tiếng động.

Đàm Tu vô thức ngẩng đầu nhìn quanh, rồi lại ngồi về chỗ, nhưng ngón tay lại giữ yên một góc trang sách không cử động.

Ngồi xổm xuống đất, Nhạc Dao vỗ về ngực trái trấn an mình: “Không sao, không sao, không bị phát hiện.”

Giây sau, một giọng nói hơi ồm vang lên: “Em kia, em đang làm gì vậy?”

Nhạc Dao ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy dì quản lý thư viện đứng sừng sững phía trước đối mặt với cô.

“Cạch…”

Nhạc Dao hốt hoảng khiến sách trong lồng ngực rơi hết xuống.

“Xin, xin, xin lỗi ạ. Em sẽ trả sách về ngay đây ạ.” Nhạc Dao sợ sệt căng thẳng nên hơi hoảng loạn và luống cuống.

Cô ngồi xổm xuống lượm sách, nhưng một bàn tay thon dài khác thuộc về phái nam đã chìa ra lấy đi một cuốn trong đó: “Hoá ra là ở đây.”

Nhạc Dao ngơ ngác.

Cô không thấy rõ Đàm Tu lấy sách gì, chỉ biết rằng vào lúc lượm sách thì tay hai người hình như chạm vào nhau rồi thì phải?

Thấy thế, dì quản lý không nói thêm nữa mà bỏ đi, bên cạnh giá sách chỉ còn lại hai người.

Nhạc Dao ôm bốn năm quyển sách, nhìn lại giá sách bị mình “rút hết”, cũng ngượng ngùng đặt lên lại.

Trái lại, Đàm Tu cầm quyển sách vừa lượm được lắc nhẹ trước mắt cô rồi chủ động hỏi: “Em cần quyển sách này hả?”

“Không...” Nhạc Dao nhanh chóng nhìn lướt qua, là luật pháp gì đó đại loại thế, cô hoàn toàn không thấy rõ.

Tỉnh táo lại đi, lý trí lên nào. Nếu Đàm Tu là một bài toán khó, vậy đầu tiên cô phải hiểu đề bài này đã – tạo ra cơ hội tiếp xúc.

Nhạc Dao hít nhẹ một hơi, mỉm cười: “Cũng không gấp lắm đâu ạ, anh có thể lấy xem trước đi.”

Cô vừa nói vừa quan sát vẻ mặt người đối diện, tiếc thay Đàm Tu vẫn điềm tĩnh, thậm chí cô chẳng tìm được điểm nào để phân tích cả.

Đàm Tu đáp “ừ” rồi kẹp sách xoay người đi.

Trong đầu Nhạc Dao đầy dấu chấm hỏi.

Thế thôi? Vậy thôi đó hả? Không tán gẫu thêm mấy câu nữa sao?

Trong lúc cô đờ đẫn, Đàm Tu đã mất dạng nơi giá sách. Tia ý thức còn “cựa quậy” giúp Nhạc Dao nhét sách vào lại giá rồi theo sau.

Đàm Tu không đi. Anh thuần thục đưa thẻ mượn cho nhân viên quản lý, đồng thời đăng ký thông tin mượn sách vào sổ.

Nhạc Dao đứng bên cạnh, tận mắt thấy anh ký tên, ngòi bút chắc nịch và cứng cáp khí phách.

Không hổ là người trong lòng cô, đến cả chữ viết cũng đẹp cực kỳ!

Nhân viên quản lý thấy Nhạc Dao đứng im ở đó, bèn chu đáo hỏi: “Thế còn em, em muốn mượn sách không?”

Nhạc Dao xua tay: “Dạ, không không ạ.”

Trong lúc họ trao đổi, Đàm Tu đã để bút xuống.

Nhạc Dao lại đuổi theo, nhưng cô đã thông minh hơn, không im thin thít giống hồi trưa nữa mà bắt đầu tìm đề tài trò chuyện với Đàm Tu.

“Đàm...” Nhạc Dao muốn kêu tên nhưng lại cảm thấy không ổn lắm, thế là đầu óc xoay chuyển cô sửa miệng: “Đàn anh, anh lưu cách liên lạc đi ạ, đọc xong thì bảo em.”

“Thứ hai anh sẽ trả sách về phòng đọc.” Đàm Tu khéo léo từ chối “lời mời kết bạn” của cô.

Nhạc Dao kiên nhẫn: “Nhiều người vào thư viện lắm ạ, xui rủi bị người khác mượn đi thì sao?”

Đàm Tu vẫn bình tĩnh: “Không đâu, sách này rất kén người đọc.”

Nhạc Dao chạm hai nắm tay vào nhau, không để lỡ mất thời cơ bèn tiếp lời: “Vậy cả hai chúng ta đều muốn đọc, có phải chứng tỏ hai đứa mình rất có duyên không?”

Đàm Tu dừng bước, khẽ liếc qua, phải cúi nhìn xuống mới có thể nhìn thẳng vào mắt cô.

Cô gái mặc một chiếc áo bông đáng yêu màu kem, cổ áo lông bao trọn phần cổ chỉ để lộ ra cái đầu tròn vo.

Đôi mắt của cô có màu hổ phách, trong veo sáng ngời như chứa đựng tia sáng không bao giờ có thể dập tắt được.

Đàm Tu nhìn cô chăm chú, đột nhiên hỏi: “Ai dạy em nói vậy?”

Nhạc Dao cau mày, môi hơi bĩu ra, nhiều biểu cảm xuất hiện trên gương mặt: “Em đâu phải là trẻ con ba tuổi đâu, nói chuyện mà cũng cần dạy gì chứ.”

Đàm Tu cau mày lại: “Đúng rồi, trẻ ba tuổi sẽ không giống em.”

Trong mắt Nhạc Dao hiện vẻ nghi ngờ: “Em làm sao?”

Đàm Tu im lặng vài giây, nắm chặt sách trong tay, vừa chậm rãi thốt ra hai từ: “Bám người.”

Dứt câu, Đàm Tu đi rất kiên quyết, lần này Nhạc Dao không thể đuổi kịp bước chân của anh nữa.

Bám người?

Từ ngữ đáng yêu như thế chắc chắn là đang khen mình đúng không?

Nếu sau lưng Nhạc Dao có cái đuôi, giờ phút này hẳn nó đang tung tẩy rất vui thích!

Giờ tự học tối, Nhạc Dao kể chuyện mình gặp được Đàm Tu ở phòng đọc cho hai bạn thân nghe: “Buổi chiều anh ấy thật sự đến phòng đọc đó.”

Lý Tây Nguyệt nâng gọng kính, hỏi vào trọng điểm: “Vậy là, thêm bạn rồi?”

“Hiện giờ thì chưa, nhưng không sao, ngày mai mình lại đi tiếp.” Nhạc Dao tì tay lên bàn, ngẩng đầu ưỡn ngực nói một cách đầy tự tin.

Lý Tây Nguyệt lật thời khoá biểu: “Ngày mai thứ sáu, học sinh ở trường chắc phải về nhà chứ nhỉ?”

“?” Nụ cười của Nhạc Dao cương cứng trên mặt.

Cô đi qua con đường gập ghềnh nhất, ấy chính là con đường theo đuổi Đàm Tu.

Chẳng những thế, tiết cuối cùng vào thứ Sáu thì giáo viên lại cứ hay dạy lố giờ, chờ họ tan học chắc hẳn lớp kế bên đã dọn vệ sinh xong rồi ấy chứ.

Lâm Viễn Châu nhanh chóng thu dọn cặp sách rồi vẫy tay tạm biệt hai bạn: “Cuối tuần vui vẻ nha, tuần sau gặp.”

Lý Tây Nguyệt than thở: “Ba mình lại đăng ký lớp luyện thi cho mình rồi.”

Lúc này, Nhạc Dao mới vừa hoàn thành xong nghi thức bàn giao thần bí với bạn nữ ngồi bàn sau. Cô nhét một cuốn tiểu thuyết ngôn tình có bìa hoa hoè sặc sỡ vào cặp, lời lẽ nghiêm chính bày tỏ: “Mình cũng phải ở nhà học hành đàng hoàng.”

Bàn tay bé xinh vỗ nhẹ vào cái cặp căng phồng, Nhạc Dao xốc dây đeo sau lưng lên. Khi cô bước đi, con búp bê người tuyết nho nhỏ trên khoá kéo nhẹ nhàng đung đưa.

Cô bạn ngồi sau cô là một người cuồng tiểu thuyết, chung thuỷ với ngôn tình. Giáo viên quy định không thể đọc tiểu thuyết nên họ đành phải âm thầm lén lút. Có lần, cô bạn ngồi sau nọ đọc tiểu thuyết trong giờ học suýt nữa bị bắt tại trận, nhưng nhờ Nhạc Dao che giấu giúp, thế là cô thuận lợi mượn được quyển truyện học đường “Con gái theo đuổi con trai” từ bạn nữ ngồi sau mình.

Nhạc Dao quyết định cầm về nhà nghiên cứu một phen. Vì vậy tối thứ Sáu đó, cô thức tới khuya.

Sáng thứ Bảy, Lý Tây Nguyệt dậy sớm tới lớp luyện thi, mở điện thoại di động ra đã thấy Nhạc Dao gửi một đống tin nhắn chim cánh cụt tới.

Dao Dao Thích Ăn Cá: Quá tuyệt!

Dao Dao Thích Ăn Cá: Nữ chính quá đỉnh! Mình học được!

Dao Dao Thích Ăn Cá: Ở bên nhau ngọt ngào kinh luôn.

...

Tất cả đều là khen lấy khen để cuốn tiểu thuyết kia. Lý Tây Nguyệt nhìn đồng hồ, hai giờ sáng.

Mặt Trời Lặn Về Tây: Cậu điên rồi à? Hai giờ mà vẫn còn đọc truyện.

Lúc này, Nhạc Dao đang nằm trên giường trùm chăn ngủ khò.

Mãi đến khi Tiêu Tuệ Vân cầm chổi lông gà tới gõ cửa: “Mấy giờ rồi hả? Con còn không dậy đi? Đồ ăn sáng cũng nguội ngắt rồi kìa.”

Hồi lâu, Nhạc Dao thò một tay ra khỏi chăn mò mẫm tìm quần áo trên giường: “Mẹ, mẹ là giáo sư nhân dân, không thể dùng cách xử phạt thể xác học sinh được.”

Tiêu Tuệ Vân tức giận lượm quần áo dưới đất mà bà giẫm phải rồi ném lên giường: “Có thể đừng quên dát vàng lên mặt mình không, con là học sinh của mẹ hả? Chỉ biết bêu rếu mẹ.”

Tiêu Tuệ Vân là giáo viên tiểu học, lúc yêu thương cô thì rất yêu thương cô, nhưng lúc dữ với cô thì cũng thật sự muốn xốc cô lên đánh đòn.

Nhạc Dao mau chóng mặc áo khoác vào, ngồi trên giường bắt đầu ôm cánh tay Tiêu Tuệ Vân lay nhẹ: “Mẹ, người mẹ thân yêu của con ơi, con đi học mệt quá, ngủ nhiều thì tốt cho đầu óc chứ sao ạ.”

“Ui dào.” Tiêu Tuệ Vân không dằn lòng được khi con gái làm nũng, suýt nữa không giữ nổi vẻ mặt nghiêm túc: “Đừng ba hoa nữa, nhanh cái chân lên, mẹ hâm nóng cơm cho con.”

Cha mẹ chính là vậy, vừa không hài lòng việc con cái ngủ nướng, vừa đi hâm nóng đồ ăn sáng cho con.

Rời giường rửa mặt xong xuôi, Nhạc Dao mới rề rà bật điện thoại di động. Thấy tin nhắn của Lý Tây Nguyệt, cô gõ chữ trả lời: Trạng thái tốt đẹp, tâm trạng thoải mái, cảm giác muốn theo đuổi người ta rất mạnh mẽ.

Bên kia có lẽ Lý Tây Nguyệt đang nghỉ nên cô ấy gần như lập tức nhắn lại: “Cậu can đảm thật nhỉ.

Dao Dao Thích Ăn Cá: “Nếu cậu phải lòng ai, chẳng lẽ không muốn lấy anh ấy sao?”

Nhạc Dao là cô gái trưởng thành trong một gia đình hạnh phúc, bởi vậy cô rất lạc quan, tự tin và luôn tràn đầy mong đợi với tất thảy những điều tốt đẹp.

Năm mười lăm mười sáu tuổi, cô thích một chàng trai. Cô sẽ không cân nhắc thiệt hơn, không sợ kết cuộc cuối cùng, chỉ trông mong mình không phụ cuộc gặp gỡ thuở thanh xuân.

- -------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui