Liên Kiều ngồi dưới đất, cười tới là sung sướng ——
"Hoàng Phủ Ngạn Tước, hiện tại anh đã biết mình tạo bao nhiêu nghiệt đi? Hừ, lại còn dám giả mạo Cung Quý Dương để lừa tôi, người như anh nên giáo huấn thế nào mới tốt!"
Cô tiếp tục cười tiếng cười xoáy lên đỉnh đầu anh, giống như ma âm của âm hồn không tiêu tan, làm anh bất đắc dĩ đến cực điểm, cho tới hôm nay cái gì gọi là "Hổ xuống đồng bằng còn không bằng chó" .
"Được, được được, Đại tiểu thư, hết thảy đều là tôi không tốt, là tôi không nên lừa em trước, em—— em sẽ không nhốt tôi ở dưới này cả đời chứ?"
Hoàng Phủ Ngạn Tước thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn Liên Kiều xấu hổ