Liên Kiều cười đến "Khờ dại" , cô cười gần như một đóa hoa nở, nói thật cẩn thận: "Hắc hắc, mọi việc đều có lần đầu tiên,di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn người ta là cô gái nhỏ, anh là đàn ông nên nhường nhịn tôi, nếu không sẽ bị người khác cười anh không có phong độ, anh cảm thấy thế nào?"
Cô bày ra vẻ mặt vô tội mà hỏi anh, trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước càng vô tâm vô phế.
"Tôi xem —— em là không hiểu ý tứ của tôi sao!" Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng cười đến rực rỡ, lại tản ra một tia tà ác, như một vương tử với một đôi cánh ác quỷ, anh hướng thân mình áp gần lại cô, chậm rãi phun ra vài tiếng: "Tôi chỉ ngủ ở phòng ngủ chính!"
Một câu nói khiến Liên Kiều trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt tròn vo nhìn anh, dường như bị chôn vùi hẳn trong nụ cười của anh.
"Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh không nhỏ mọn tới mức ấy chứ? Phòng nhiều như vậy sao anh còn tranh với tôi? Dù sao tôi vẫn cứ ở phòng này, hừ!" Tính quật cường của cô cùng bốc lên, không chịu nhường nhịn chút nào!
Hoàng Phủ Ngạn Tước sau khi nghe vậy, trên mặt cũng không có vẻ tức giận, anh khẽ nhún bả vai, đứng dậy, từ trên à nhìn xuống cô, ánh mắt thâm trầm lộ một tia tao nhã ——
"Đêm nay thực sự muốn ngủ trong này?"
"Hừ, đương nhiên, tôi mới nói rất rõ ràng, anh nghe không hiểu sao?" Liên Kiều quệt miệng, trên mặt cũng nở nụ cười, cô vẫn không tin không đuổi được anh đi?
Ai ngờ, Hoàng Phủ Ngạn Tước không có chút ý định rời đi, sau khi nghe vậy, khuôn mặt càng tỏ ra đắc ý, anh không nói gì nữa, mà ngay trước mặt cô chậm rãi cởi áo sơ mi ra...
Cúc áo trước ngực bị cởi bỏ, không thể không nhìn thấy bờ ngực rắn chắc to lớn!
Nhìn hành động khác thường như vậy của anh, Liên Kiều há hốc mồm, cô giống như một tên đầu gỗ mà nhìn anh, mãi cho tới khi anh cởi hết diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cúc ném áo sơ mi ra một bên mới bừng tỉnh ——
"Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh, anh định làm gì?" Cô cà lăm chỉ vào anh hỏi hỏi.
Nhưng mà cà lăm ặc kệ cà lăm, cô vẫn cực kì "Háo sắc" mà nhìn chằm chằm bờ ngực rộng lớn của anh.
Trời ạ! Mỹ nam không hổ là mỹ nam, ngay cả tư thế cởi quần áo cũng tao nhã như vậy, quan trọng nhất là, ngực anh nhìn qua đều có cảm giác an toàn, vừa nhìn là thấy chủ nhân của nó rất chịu khó tập thể hình.
Hoàng Phủ Ngạn Tước rất dễ nhận ra ánh mắt "Háo sắc" của cô, trong lòng không khỏi buồn cười, tiểu nha đầu này đúng là không sợ trời không sợ đất, tốt lắm, anh muốn nhìn xem cô còn có thể quật cường tới mức nào?
Nghĩ đến đây, anh cố ý trả lời nghi vấn của cô, ngón tay nhẹ gõ lên thắt lưng, nháy mắt, thắt lưng được cởi ra, quần tây được cắt may khéo léo rơi xuống ——
"Oa ——" Liên Kiều hoan hô một tiếng, cô há miệng thật to, hai mắt vì chứng kiến một màn này mà mở càng to, di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn giống như chứng kiến dáng người tuyệt mỹ của Đại Vệ, ngón tay nhỏ bé vì hưng phấn mà run rẩy chỉ chỉ anh .
"Hoàng Phủ Ngạn Tước, dáng người của anh quả thực siêu cấp đẹp nha!" Trời ạ, lần này chứng kiến một cách gần như thế khiến trái tim cô nhảy bùm bùm, hai chân anh thật dài mà có sức nha.
Lần trước ở bể bơi, không đợi cô xem hết, anh liền dùng khăn tắm che khuất tầm nhìn của cô, dạy cô chuyên tâm học bơi lội cũng không thể nhìn cơ thể anh thật tốt, hôm nay, cuối cùng cũng được mở mang tầm mắt.
Nghe được tiếng hoan hô của Liên Kiều khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước buồn bực nửa ngày, anh muốn dùng chiêu này để dọa cô, dù sao đây cũng là hành động khiến cô gái nhỏ vô cùng cảnh giác, không nghĩ tới... Không nghĩ tới nha đầu này ngược lại rất hứng trí mà nhìn ngắm cơ thể anh? ?
Quả thực khiến anh mở rộng tầm mắt!
Có lầm hay không? Chiêu này không hề có một chút tác dụng nào đối với tiểu nha đầu này sao?
Anh ảo não mà lấy áo ngủ mặt vào, nhìn bộ dáng thất vọng của cô gái nhỏ trước mắt trong lòng không khỏi âm thầm cười khổ!
Anh đường đường là Tổng giám đốc của Hoàng Phủ tài phiệt mà lại có thể lưu lạc đến bước đường này, lại dùng tới cách này để đổi lấy chỗ ngủ thoải mái? Cùng một tiểu nha đầu tranh phòng ngủ?
Chuyện này nếu truyền ra ngoài, quả thực sau một đêm, sẽ làm trò cười cho thiên hạ.
Liên Kiều bĩu môi nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước mặc áo ngủ, vẻ mặt mất mát cùng mất hứng, cô trừng mắt liếc anh một cái, lẩm bẩm nói: "Cái gì chứ, thế này sao, để tôi nhìn nhiều thêm chút nữa cũng không mất tí thịt nào, quỷ hẹp hòi!"
"Em nói cái gì?" Hoàng Phủ Ngạn Tước đột nhiên tới gần cô, cố ý làm bộ như không có nghe thấy.
Liên Kiều ngừng lại, cô không dám nói gì nữa, chính là đem gối ôm trong ngực ôm chặt hơn.
"Tiểu nha đầu ——" Anh kéo dài thanh âm, mùi vị dễ ngửi tiến vào hô hấp của Liên Kiều, Long Đản Hương kéo gần khoảng cách của hai người thêm thân mật.
"Ách? Làm gì? Anh làm gì mà sát lại tôi như vậy?" Hai má Liên Kiều không khỏi hồng lên, không biết vì cái gì, mỗi khi anh tới gần, tim cô sẽ đập rất nhanh rất nhanh, giống như là muốn nhảy bật ra vậy.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy trên mặt cô hiện lên sự sợ hãi, trong lòng lại sung sướng rất nhiều, anh càng đến gần cô hơn, đem cô hoàn toàn áp xuống dưới ngực cô, thấp giọng cười nói bên tai cô: "Nha đầu a, em có biết ngôi biệt thự này hiện tại chỉ còn lại mình tôi với em không?"
"Anh và tôi hai người?" Liên Kiều nhất thời không hiểu được hàm ý trong lời anh nói, ngây ngốc một chút lập tức phản bác: "Cắt, lừa quỷ a, còn những người làm đâu!"
Hoàng Phủ Ngạn Tước tươi cười: "Chẳng lẽ em không biết không được tôi cho phép, không người nào dám đi vào trong biệt thự này!"
Nói xong, anh thâm trầm nhìn cô gái trong ngực, không hề chớp mắt mà muốn nhìn thấy khuôn mặt khủng hoàng mà anh chờ mong.
Nhưng mà ——
"Vậy anh có ý gì chứ?" Liên Kiều ngốc ra, hai chân mày không hiểu nhíu lại.