Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Sự mềm mại truyền đến từ lòng bàn tay khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ bật một tiếng cười khẽ …
‘Nha đầu, em làm như vậy có thể sẽ làm cho anh hiểu lầm là …’ Hắn cúi người, thì thầm bên tai cô, ‘… em đang quyến rũ anh ở nơi công cộng đấy!’
‘Đáng ghét!’
Gương mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều vụt đỏ hồng, cô điểm điểm tay vào lồng ngực tinh tráng của hắn, ‘Người ta đang nói chuyện đàng hoàng với anh mà!’
Cái đầu nhỏ cúi thấp đến không thể thấp, chiếc cổ trắng như thiên nga lộ ra hoàn toàn trước mắt hắn, không chút che giấu, bàn tay to lớn nhẹ đẩy gương mặt nhỏ lên,,,
‘Liên Kiều, thì ra em vãn còn nhớ tình cảnh lúc chúng ta gặp nhau lần đầu!’ Không biết tại sao chỉ nghĩ đến điểm này chính mình liền cảm động vô cùng.
‘Đương nhiên là nhớ rồi, khúc nhạc này là chính anh đàn cho em nghe mà, lúc đó chính là bởi vì anh nên em mới bị hiệu trưởng phạt, sao không nhớ cho được chứ!’ Liên Kiều chu môi nói.
Nhìn vẻ đáng yêu của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước khó mà kìm lòng được, hắn cúi thấp thâm tình đặt lên môi cô một nụ hôn …
Đôi môi lửa nóng mang theo một loại khí tức đàn ông khiến người ta không cách kháng cự, Liên Kiều thấy mình càng lúc càng trầm mê, trầm mê trong nụ hôn này, trầm mê trong tình yêu của hắn.
Không biết đã qua bao lâu, gần như là cả một thế kỷ, gần như là quên hết sự có mặt của mọi người …
‘Khụ khụ …’ Một tiếng ho che lấp lấy tiếng cười đang cố nén xuống rất “không biết điều” vang lên ngắt ngang thời khắc ngọt ngào của hai người.
Liên Kiều vội vàng đẩy Hoàng Phủ Ngạn Tước ra, lúc cô nhìn thấy nụ cười đầy ý trêu chọc của Lăng Thiếu Đường, gương mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn.
‘Tại anh hết đó, đáng ghét, khiến em bị người ta trêu kìa!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không trả lời cô nhưng ý cười trên gương mặt anh tuấn càng lúc càng sâu.
‘Tôi nói này, hai người đừng có mãi ở chỗ này anh anh em em nữa, cái loại hoạt động thiếu nhi không nên nhìn thấy này tốt nhất là nên về nhà làm thì hơn!’ Lăng Thiếu Đường nhàn nhã khoanh hai tay trước ngực, vừa cười vừa nói.
‘Làm gì có …’ Liên Kiều bất mãn phản đối.
Cái gì mà “hoạt động thiếu nhi không nên nhìn thấy” chứ!
‘Ạ, Liên Kiều, hôm nay em đúng là khiến bọn anh mở to mắt nhìn nha, theo như anh nhìn nhận, em hoàn toàn không phải là người có tính kiên nhẫn, vậy mà lại có thể luyện thành “Hoan tưởng khúc” mà còn đàn hay như vậy, tuyệt, quả thực là tuyệt hết chỗ chê!’ Lăng Thiếu Đường nhấc lên ngón cái, tán thưởng.
Liên Kiều nghe hắn nói vậy, cảm giác khẩn trương và hưng phấn vừa nãy liền quay trở lại, cô nghênh mặt cười càng đắc ý: “Sao em lại đàn không được chứ? Ngạn Tước có thể đàn, em sao không thể đàn được chứ?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc này mới chợt nhớ ra, “Nha đầu, em luyện đàn từ lúc nào vậy? Sao anh không biết gì hết?”
“Đừng, nếu như để anh biết quá trình luyện đàn của em, vậy chẳng phải khiến anh cười nhạo em sao?”
Liên Kiều nhìn hắn bằng ánh mắt ‘còn lâu em mới ngốc như vậy’, nói tiếp, “Thực ra là trước đó em không hề thích đàn dương cầm, chỉ là…. ừm….”
Cô đột nhiên ấp a ấp úng, có chút ngượng ngùng.
Trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước hiểu rất rõ ràng, hắn cười, “Chỉ là từ lúc nghe anh đàn lần đó, em liền hết sức sùng bái, sau đó tự mình len lén đi luyện đàn, có phải không?”
Liên Kiều trợn mắt, “Ngạn Tước, anh đúng là con sâu trong bụng em, em nghĩ gì anh cũng biết!” (Min: đoạn này tớ định sửa là con giun haha sâu làm sao mà vào bụng được chứ ^ ^)
“Em đó….” Hoàng Phủ Ngạn Tước sủng nịch cọ mũi cô, “Em đơn thuần như vậy, nghĩ cái gì cũng đều hiện lên trên mặt, không cần suy nghĩ cũng biết!”
“Haizzz….”
Lăng Thiếu Đường thở dài một tiếng, “Thật là phục hai người luôn, chưa thấy ai không biết xấu hổ như hai người!”
“Anh nói cái gì?” Liên Kiều trừng mắt nhìn Lăng Thiếu Đường.
“A, không… không có gì….”
Lăng Thiếu Đường nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt của cô loé lên, vội vàng lên tiếng lấp liếm: “Ý anh muốn nói là…. xem lúc nào em rảnh, anh sẽ dạy em cưỡi ngựa thôi….”
Nếu không tận mắt nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước chịu khổ cũng như những kinh nghiệm ‘đau thương’ của chính mình thì đánh chết hắn cũng không tin là có một ‘nữ ma đầu’ như thế này…
Càng làm hắn khó tưởng tượng hơn chính là hắn, Quý Dương và Ngạn Tước, cả ba đường đường là người chấp chưởng của tứ đại tài phiệt lại dễ dàng rơi vào bẫy của một cô nhóc như vậy.
Hiện giờ….. cái hắn chờ mong nhất chính là muốn xem thử chuyện gì sẽ xảy ra với Lãnh Thiên Dục khi hắn gặp Liên Kiều!
Tất cả hy vọng đành phải gửi gắm trên người Thiên Dục tên kia vậy!
“Ừm….” Liên Kiều nghe Lăng Thiếu Đường nói vậy vui vẻ gật đầu, bàn tay nhỏ nhắn nhè nhẹ vỗ vai hắn như hai người bạn thân, nói: “Thái độ rất chính xác đó, được, nếu như anh muốn dạy em học cưỡi ngựa đến vậy thì để em cố gắng sắp xếp thời gian!”
Lăng Thiếu Đường nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu.
“Các anh cứ nói chuyện, em đi nhà vệ sinh một chút, thuận tiện điều chỉnh lại một chút tâm tình khẩn trương lúc nãy, hi hi….” Tâm trạng Liên Kiều cực kỳ tốt, ói xong cô liền đi về phía nhà vệ sinh.
Thấy cô rời đi Lăng Thiếu Đường cũng giống như quả bóng xì hơi, ủ rũ bên cạnh Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Kỳ Hinh đang đi đến thấy vậy cười nói: “Thiếu Đường, sao vậy?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười, “Không có gì, chỉ là hôm nay là ngày xui xẻo của hắn mà thôi!” Nói xong còn thân mật vỗ vai Lăng Thiếu Đường, “Người anh em, mình sẽ âm thầm ủng hộ cậu về mặt tinh thần!”
Sau đó ném cho hắn một ánh mắt ‘chia buồn’!
Lăng Thiếu Đường duỗi người, đập tay lên vai Hoàng Phủ Ngạn Tước vẻ mặt nghiêm túc hỏi, “Cậu có phải là anh em tốt của mình không?”
“Lời này còn cầ phải nói sao?” Hoàng Phủ Ngạn Tước trả lời.
“Nếu là anh em tốt thì nhanh chóng tìm cách quản lý người phụ nữ của cậu đi, bằng không mình thật khó đảm bảo chính mình sau khi dạy cưỡi ngựa xong có còn toàn mạng hay không…..” Vẻ mặt Lăng Thiếu Đường hết sức âu sầu, bà tay khẽ vỗ lên vai bạn hiền mấy cái.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng thở dài một tiếng, khoác vai hắn, “Mình cũng muốn vậy, chỉ là…. cậu biết mình trước giờ lòng dạ thiện lương, xin lỗi nhé người anh em, mình đấu không lại cô ấy!”
Lăng Thiếu Đường không giấu được vẻ ảo não.
Còn Kỳ Hinh đứng bên cạnh không nhịn được bật cười, xong rồi, hai người đàn ông này sắp bị cô nhóc kia chọc cho phát điên lên rồi!
***
Trong phòng vệ sinh.
Liên Kiều vừa rửa tay vừa lẩm nhẩm một bài hát, vừa lúc cô rửa xong muốn rời đi thì chợt có cảm giác sau lưng có gì đó.
“Ai đó?” Cô quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái xuất hiện sau một khúc quanh, trên môi cô ta treo một nụ cười bất thiện.
“Trực giác của cô quả thực rất mạnh!” Sau đó cô gái bước thẳng đến, nhìn thẳng vào mắt Liên Kiều.
Ánh mắt Liên Kiều đầy hồ nghi đánh giá một lượt cô gái từ trên xuống dưới…. Một bộ váy áo trắng may cực kỳ khéo lộ rõ thân hình hoàn hảo của cô ta, gương mặt xinh đẹp cực kỳ thu hút, làn da trắng mịn như sứ, chỉ có điều…. ánh mắt cô ta có gì đó không đúng.
“Cô là ai?” Liên Kiều lên tiếng hỏi, nhưng khi nhìn kỹ vào đôi mắt của cô gái kia, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác khác thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui