Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Lăng Thiếu Đường tiến đến đấm cho hắn một phát, nói: ‘Mặt mũi của ba người chúng tớ toàn bộ mất sạch rồi!’
‘Cái gì mà ba người chúng tớ? Cộng cả tớ vào, tổng cộng là bốn người!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước tuy ngoài miệng nói vậy nhưng nụ cười hạnh phúc trên môi không cách nào che giấu được.
Lăng Thiếu Đường thấy vậy lại đánh hắn một phát nữa.
‘Này …’
Liên Kiều thấy vậy vội tiến đến thuận tay đẩy hắn một cái, hai tay chống eo nói: ‘Lăng Thiếu Đường, anh làm gì mà cứ đánh ông xã em thế?’
Lăng Thiếu Đường bị cô đẩy mạnh một cái, bất ngờ lảo đảo suýt nữa thì ngã nhào, hắn trố mắt nhìn cô: ‘Trời ạ, nha đầu này sức lực thật không nhỏ!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vậy nhịn không nổi bật cười lớn.
Liên Kiều chau đôi mày xinh đẹp, khua tay múa chân nói: ‘Em cảnh cáo anh, anh mà còn bắt nạt chồng em nữa, em nhất định sẽ “xử đẹp” anh luôn, anh không biết chứ em đã từng dùng một cái túi xách đánh một người đàn ông đến ngất xỉu luôn đó!’
Nhắc đến hành động “anh hùng” hôm đó, Liên Kiều không khỏi đắc ý cười rộ lên.
Sau đó cô quay đầu lại nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, vẻ mặt đầy chính nghĩa dặn dò: ‘Ông xã, có phải lúc trước anh rất hay bị họ bắt hạt hay không? Không sao đâu, sau này em sẽ ra mặt dùm anh!’
‘Vậy anh phải cám ơn vợ yêu của anh rồi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cười rất gian, hơi cúi người giả vờ làm một động tác cảm ơn.
Lăng Thiếu Đường nhìn một màn trước mắt há hốc mồm, hắn gian nan nuốt một ngụm nước bọt, ‘Này Ngạn Tước, cậu đừng có ăn không nói có có được không? Từ nhỏ đến lớn người bị các cậu bắt nạt nhiều nhất là tớ cơ mà!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhún vai, làm ra vẻ bất lực nói: ‘Còn cách nào đâu, cô vợ nhỏ của tớ thích giúp người ta ra mặt, những chuyện cô ấy thấy không thuận mắt thì nhất định phải nhúng tay vào, hơn nữa là phải làm đến nơi đến chốn luôn!’
‘Vậy còn gì là thiên lý nữa hở trời!’ Lăng Thiếu Đường thở dài một tiếng sau đó nhìn về phía Kỳ Hinh, ‘Hinh Nhi …’
‘Đừng có kêu em, ai bảo anh vừa nãy ngứa tay đánh Ngạn Tước làm gì? Vợ người ta đau lòng cho chồng mình là lẽ đương nhiên thôi!’ Kỳ Hinh vội xua tay, vừa cười vừa nói.
‘Vợ người ta thương chồng mình như vậy còn em thì sao? Em chẳng lẽ không thương anh chút nào sao?’ Lăng Thiếu Đường làm ra vẻ ủy khuất nói.
Kỳ Hinh bụm miệng cười, ‘Lúc bình thường đều là anh bắt nạt em, bây giờ em không thèm lo cho anh làm gì! Ai rảnh mà đau lòng vì anh chứ!’
‘Em …’ Lăng Thiếu Đường buồn bực không biết nói sao, quay sang hai người Hoàng Phủ Ngạn Tước, ‘Các người …’
‘Thôi, đừng nói nhiều nữa, chúng ta mau bắt đầu thôi!’ Liên Kiều không đùa với Lăng Thiếu Đường nữa, nôn nóng thúc giục.
‘Cảnh cáo nha đầu em nha, nếu còn dám dùng vũ lực uy hiếp anh nữa, anh sẽ nuốt lời không dạy em cưỡi ngựa nữa đâu!’ Lăng Thiếu Đường nhân cơ hội uy hiếp Liên Kiều một chút.
Liên Kiều chẳng có vẻ gì sợ hãi trước lời đe dọa của hắn, ngược lại còn làm ra vẻ hung hăng nói: ‘Sao? Anh không dạy em thử xem, coi chừng em ngày nào cũng đến tìm anh gây sự đó!’
Lăng Thiếu Đường không dám nói gì thêm, thủ đoạn của cô nhóc này hắn cũng quá rõ ràng rồi, xem ra thủ đoạn của tên tiểu tử Cung Quý Dương tên so với cô nhóc này thì đúng là cách xa một trời một vực, bằng không tại sao vừa nhắc đến Liên Kiều thì đã thấy nhức đầu rồi chứ.
‘Thôi được rồi, tiểu tổ tông, chuồng ngựa ở phía bên kia, em tự chọn ình một con ngựa mà mình thích đi!’ Hắn chỉ tay về phía một đám người đang làm việc phía xa kia, nói.
‘Anh định tặng cho em một con ngựa thật sao?’ Liên Kiều rất không khách sáo, hỏi thẳng.
‘Đương nhiên rồi, chỉ cần em vui vẻ, mỗi ngày không cần đến quấy rầy anh, muốn mấy con ngựa cũng được chứ đừng nói một con!’
Thật ra chính hắn cũng không ngờ có một ngày lại phải đem những chú ngựa yêu dấu ra làm vật trao đổi lấy sự an toàn của chính mình …
Tuy nói ngựa ở trường ngựa này giá trị không nhỏ, thậm chí có con là do hắn tiêu tốn một số tiền lớn mới đấu giá về được nhưng dù sao thì … đem so với sự an toàn của chính mình, cái gì cũng đều không đáng giá bằng …
Liên Kiều nghe vậy, gương mặt xinh xắn chợt bừng sáng như một đóa hoa đang nở rộ, cô vội vàng chạy đến trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước, thật mật khoác lấy cánh tay hắn, ‘Ngạn Tước, anh đi chọn ngựa với em có được không?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước đang định trả lời thì Lăng Thiếu Đường đã cướp lời ..
‘Chuyện này … cho anh mượn chồng em một lát trước rồi tính sau!’
‘Không được, em muốn đi với Ngạn Tước!’ Liên Kiều trừng mắt nhìn hắn, chau mày nói với giọng cảnh giác: ‘Anh có phải lại muốn bắt nạt chồng em không?’
‘Đâu có đâu có, chồng em không bắt nạt anh anh đã cám ơn trời đất rồi, anh chỉ là có vài chuyện cần bàn với chồng em thôi mà!’ Lăng Thiếu Đường vừa hâm mộ vừa đố kỵ trả lời, hắn hy vọng Kỳ Hinh cũng giống như Liên Kiều tính chiếm hữu và bảo vệ cao như vậy biết bao …
Liên Kiều suy nghĩ một lúc rồi nói: ‘Nhưng em không biết chọn ngựa!’
‘Liên Kiều …’ Kỳ Hinh bước đến dịu dàng lên tiếng: ‘Chị có thể giúp em chọn, để đàn ông bọn họ nói chuyện với nhau đi!’
‘Dạ!’
Liên Kiều vội gật đầu, sau đó không quên đi đến trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước, dặn dò: ‘Ngạn Tước, nếu như anh thật sự bị bắt nạt thì lớn tiếng gọi em nhé, em sẽ chạy đến ngay, nhất định phải nhớ gọi em đấy!’
‘Được, anh sẽ gọi đến vỡ cổ họng mới thôi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước trong lòng ngọt ngào lên tiếng trả lời.
Lúc này Liên Kiều mới yên tâm đi theo Kỳ Hinh chọn ngựa.
Trong khoảng không rộng lớn giờ chỉ còn lại Lăng Thiếu Đường và Hoàng Phủ Ngạn Tước hai người.
‘Này, người đi xa lắm rồi, còn nhìn theo làm gì?’
Bàn tay Lăng Thiếu Đường huơ huơ trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước, ‘Quay đầu mà nhìn người anh em của cậu này!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhàn nhã khoanh hai tay trước ngực nhìn Lăng Thiếu Đường, ‘Thế nào, hôm nay làm sao lại ủy mị như thế? Có lời gì muốn nói với tớ?’
Lăng Thiếu Đường ném cho hắn một ánh mắt ‘Cậu thật tởm!’, sau đó mới lên tiếng: ‘Cậu bây giờ hạnh phúc quá rồi, có một người lo lắng cho cậu như thế!’
‘Sao câu này mình nghe có chút vị chua nhỉ? Sao vậy? Hinh Nhi không lo láng cho cậu sao?’ Nụ cười trên môi Hoàng Phủ Ngạn Tước càng rạng rỡ.
‘Sao có thể chứ, Hinh Nhi của tớ sao lại không lo lắng cho tớ được chứ!’
Lăng Thiếu Đường nhướng mày, ‘Mình chỉ là không ngờ rằng cậu lại bị nha đầu kia chinh phục, kiểu phụ nữ mà cậu thích trước giờ hoàn toàn khác với Liên Kiều kia mà!’
‘Cậu cũng nói là thích mà, Liên Kiều thì không phải vậy, mình đối với cô ấy là yêu, không phải thích!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cười nói.
‘Hô hô …’
Lăng Thiếu Đường cười một cách sảng khoái, ‘Trước đó tuy rằng hai người đã đi đăng ký nhưng mình vẫn lo lắng cậu không chinh phục nổi cô nhóc này, dù sao tuổi của cô ấy vẫn còn nhỏ, vẫn còn đang lúc ham chơi, nếu muốn cô ấy xem cậu là trung tâm ngày ngày xoay chung quanh xem ra có chút khó khăn, chỉ nhìn Lãnh Thiên Dục là biết ngay, Tiểu Tuyền tuy là xuất thân từ sát thủ nhưng cũng không thoát khỏi cái tính trẻ con ấy!’
‘Này …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước bất mãn nhìn hắn, ‘Mình cũng đâu có già lắm đâu, làm gì mà nói nghe nghiêm trọng quá vậy!’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui