Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Một tiếng thét đủ làm chấn động cả hoa viên vang lên, liền sau đó, Thượng Quan Tuyền cùng Hoàng Phủ Anh không kìm được đưa tay lên bịt chặt hai tai lại.
Ngay cả Lãnh Thiên Dục cũng bị tiếng thét chói tai của Liên Kiều làm cho giật mình, hắn quát hỏi: ‘Kêu cái gì?’
Liên Kiều chỉ tay vào Lãnh Thiên Dục, lắp bắp hỏi: ‘Anh … anh sao lại đi đường như quỷ vậy, một chút tiếng động cũng không có?’
Một câu nói của cô suýt nữa khiến cho Lãnh Thiên Dục tức chết, hắn quát khẽ: ‘Là các cô nói chuyện quá nhập tâm không nghe thấy đấy thôi.’
‘A!’ Liên Kiều nghe xong lại thét lên một tiếng nữa.
‘Lại gì nữa đây?’
Lãnh Thiên Dục bị hành động kỳ quái hết lần này đến lần khác của cô làm cho đau đầu, cô gái này, tinh lực ở đâu mà dồi dào đến thế chứ?
Liên Kiều đi đến trước mặt hắn, hai tay chống eo hùng hổ hỏi: ‘Này, vừa nãy em nói gì anh đã nghe thấy rồi sao?’
Lãnh Thiên Dục tức cười nhìn cô một lúc sau đó mới hỏi lại: ‘Mấy cô nhóc các cô thì có lời gì mà anh không thể nghe được chứ? Sao nghe ra có vẻ có gì mờ ám thì phải?’
Liên Kiều hoài nghi nhìn hắn một lượt từ đầu đến chân như đánh giá lời hắn nói là thật hay giả, thấy vẻ mặt hắn không giống như đang dấu giếm gì đó lòng mới bình tĩnh lại một chút, cô nói thật nhỏ như chỉ để cho chính mình nghe: ‘Yên tâm đi, hắn chắc là không nghe được chúng ta vừa nói gì đâu.’
Thượng Quan Tuyền quả thực cũng vì sự xuất hiện của hắn mà sợ đến toát mồ hôi lạnh, cũng may là hắn không nghe được bằng không không biết sẽ phản ứng như thế nào nữa.
Thấy thần thái mờ mờ ám ám của mấy cô gái, Lãnh Thiên Dục nhướng mày có chút hoài nghi. Hắn nhìn lại đồng hồ rồi nói: ‘Thời gian cũng không còn sớm nữa, mọi người đi nghỉ sớm đi. Lôi …’
Hắn hơi xoay người nhìn về phía Lôi đang đi đến bên cạnh: ‘Đưa hai vị tiểu thư về phòng đi!’
‘Dạ, Lãnh tiên sinh!’ Lôi cung kính cúi người sau đó đi về phía Liên Kiều và Hoàng Phủ Anh.
‘Quản gia đã thu xếp xong phòng của hai vị. Hai vị, xin mời bên này!’
Nói xong hắn đưa tay làm một tư thế “mời”.
Liên Kiều chau mày hỏi lại: ‘Tôi với Anh Anh ở cùng một căn phòng sao/’
Lôi không trả lời, chỉ nhẹ lắc đầu.
‘Vậy phòng của tôi cách phòng của Tiểu Tuyền bao xa?’ Liên Kiều lại không cam lòng, hỏi tiếp.
Lần này Lôi lên tiếng trả lời bằng một giọng nhàn nhạt: ‘Tuyền tiểu thư ở khu biệt thự chính còn phòng khách thì ở khu biệt thự phụ!’
‘Gì chứ???’ Liên Kiều giật mình thốt lên sau đó như ý thức mình luống cuống, cô bụm miệng đi đến trước mặt Thượng Quan Tuyền: ‘Thật là, chị còn tưởng là chúng ta ở rất gần nhau, buổi tối còn định tìm em nói chuyện.’
Lãnh Thiên Dục nghe vậy, trong lòng đột nhiên có một nỗi dự cảm không lành dâng lên, hắn vội lên tiếng: ‘Các em ban ngày đã tâm sự nhiều như thế rồi còn không đủ sao? Bây giờ đã muộn lắm rồi, Liên Kiều, em chắc cũng đã mệt rồi, nên đi ngủ sớm đi, bằng không nếu em nghỉ ngơi không đủ Ngạn Tước đến anh cũng không có cách nào nói cho xuôi tai.’
Liên Kiều nhìn Lãnh Thiên Dục bằng ánh mắt đầy bất mãn: ‘Cái gì chứ? Hở tí là đem Ngạn Tước ra dọa em. Em chỉ là vì tốt cho Tiểu Tuyền thôi mà. Em ấy với bọn em mới là có cùng tiếng nói chung. Với người già như anh thì có gì hay để nói đâu chứ.’
Lãnh Thiên Dục nghe cô nói vây, trên mặt tuy vẫn không chút biểu tình như cũ nhưng trong lòng cơn tức sớm đã bùng phát, quỷ nha đầu này, cô ta là cố ý, là cố ý, nhất định là cố ý!!!!
Quả đúng như vậy, Thượng Quan Tuyền nghe cô nói vậy liền tiến đến kéo tay áo hắn, nhẹ giọng nói: ‘Dục, tối nay em muốn ngủ chung phòng với Liên Kiều.’
‘Không được!’
Lãnh Thiên Dục trong lòng thầm nói, cảm giác bất an trong lòng mình quả nhiên là không sai, Liên Kiều nha đầu này thông minh linh lợi, chính là cô cố ý dẫn dụ Tiểu Tuyền làm ra quyết định này đây mà.
Thượng Quan Tuyền bất mãn chau mày, thấy hắn quyết liệt phản đối liền không vui xoay người nói: ‘Em không quan tâm. Dù sao em cũng đã quyết định tối nay sẽ ngủ với Liên Kiều, chúng em còn rất nhiều chuyện chưa tâm sự hết.’
‘Tuyền …’
Lãnh Thiên Dục nhìn cô xoay người đi cảm thấy thúc thủ vô sách, chỉ đành nhỏ giọng nói: ‘Liên Kiều và Anh Anh hôm nay đã ngồi máy bay rất lâu, nhất định là mệt lắm rồi. Nếu có gì muốn tâm sự để ngày mai nói tiếp được không? Dù sao hai người cũng ở lại đây mấy ngày nữa mà.’
Liên Kiều nghe vây, đôi mắt màu tím lại đảo một vòng, tung tăng đi đến trước mặt hắn, cố ý nói một cách đầy thông cảm: ‘Ai ya Lãnh Thiên Dục, hôm nay em ngồi trên máy bay đã nghỉ ngơi thật lâu rồi, tối nay chắc là không thể ngủ sớm như thường được đâu. Dù sao cũng như vậy rồi, chẳng bằng cùng Tiểu Tuyền tâm sự nhiều một chút thì hơn.’
Lãnh Thiên Dục xoay đầu hung hăng trừng Liên Kiều một cái, trong ánh mắt lạnh như băng đã bắt đầu xuất hiện những tia phẫn nộ … nha đầu đáng chết này, nhất định là cô cố ý muốn dùng cách này để báo thù hắn.
Những suy nghĩ không ngừng xoay chuyển trong đầu hắn nhưng hắn vẫn giữ nét mặt tươi cười tiến đến trước mặt Thượng Quan Tuyền, dùng giọng nói có phần giống như đang dụ dỗ trẻ con mà nói với cô: ‘Tuyền, nghe lời anh, tối nay để Liên Kiều bọn họ nghỉ ngơi thật tốt được không?’
Hắn thật sự không muốn một đêm dài cô đơn trong căn phòng trống, hắn có dự cảm, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, sắp tới sẽ còn những ngày không lành tiếp theo nữa.
Nhưng không còn cách nào, trái tim Thượng Quan Tuyền chẳng khác nào làm bằng sắt, nhất là khi nghe Liên Kiều nói như vậy, cô càng hạ quyết tâm: ‘Dục, Liên Kiều người ta cũng đã nói là nghỉ ngơi rất nhiều trên máy bay rồi mà. Em và Liên Kiều cũng là lần đầu tiên gặp mặt, đương nhiên là có rất nhiều lời muốn nói với nhau rồi.
‘Tuyền …’
Lãnh Thiên Dục lúc này chỉ hận không thể một phát bóp chết Liên Kiều hoặc là trực tiếp đem cô ném ra ngoài Lãnh gia biệt uyển là được nhưng hắn cố nén cơn giận, nói với Thượng Quan Tuyền: ‘Đừng có nổi tính trẻ con nữa được không? Như vậy đi, để Liên Kiều và Anh Anh nghỉ ngơi thật tốt đêm nay, ngày mai em và Liên Kiều ngủ chung cũng không muộn mà, được không?’
Chiến thuật cuối cùng của hắn chính là … kéo dài được lúc nào hay lúc đó, tốt nhất là kéo dài thời gian cho đến lúc Ngạn Tước tên kia đến mới thôi.
‘Cái này …’ Thượng Quan Tuyền nghe nói vậy có chút do dự.
Liên Kiều thấy vậy vội lên tiếng: ‘Tuyền, em đừng nghe lời Lãnh Thiên Dục nói, thực ra chỉ là do anh ấy sợ em với chị ở bên nhau em sẽ bị chị dạy hư mà thôi.’
‘Liên Kiều!’
Lãnh Thiên Dục rốt cuộc không nhịn nổi nữa, đôi mắt vốn lạnh lẽo giờ như bị lửa giận thiêu đốt, nha đầu đáng chết này, cô làm sao biết được suy nghĩ của mình chứ.
Cái loại cảm giác bị người ta đọc hết suy nghĩ của mình này thật tệ!
Từ trước đến nay hắn vẫn là người giỏi nhìn thấu tâm tư của người khác, bây giờ lại như một trang giấy trắng bị người ta đọc thấu hết suy nghĩ khiến hắn cực kỳ không thoải mái.
Thượng Quan Tuyền cũng có chút chấn động, cô biết Lãnh Thiên Dục rất hiếm khi mất khống chế tâm trạng như bây giờ, thế nào chỉ bị Liên Kiều nói một hai câu mà đã bị kích động đến thế này?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui