Múi giờ nước Ý và nước Mỹ cách nhau khoảng chín giờ đồng hồ, vì vậy khi đoàn người của Lãnh Thiên Dục xuống máy bay đến gặp Mặc Di Nhiễm Dung thì đã là khoảng chín giờ sáng hôm sau.
Ánh mặt trời vẫn chiếu rạng rỡ như xưa, tỏa ánh nắng ấm áp xuống thảm cỏ được chăm sóc thật kỹ lưỡng ánh lên một màu xanh lục thật tươi mát.
Nhưng khi bọn họ tiến vào trong căn biệt thự của Hoàng Phủ Ngạn Thương, bầu trời vốn đang sáng sủa chợt dần trở nên ảm đạm, mây đen bắt đầu vần vũ trên bầu trời giống như một điềm báo không lành ột việc gì đó.
‘Chị à …’
Khi Liên Kiều nhìn thấy Mặc Di Nhiễm Dung trong chiếc váy dài màu tím, cô vội buông hành lý xuống, bổ nhào vào trong lòng chị mình.
‘Em gái!’
Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ vỗ sau lưng của Liên Kiều như trấn an, vẻ bình thản trong đáy mắt đã bị thay thế bằng sự lo âu, ‘Em thật không biết nghe lời, sao cứ muốn cãi lại lời chị vậy hả?’
‘Chị à, Ngạn Tước sao rồi? Với lại … người nhà Hoàng Phủ bây giờ thế nào? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?’ Liên Kiều không kìm được hỏi ngay.
Mặc Di Nhiễm Dung nhìn Liên Kiều rồi nhìn sang những người khác, nhẹ thở dài một tiếng, ‘Chị nghĩ liên quan đến vấn đề này mọi người vào gặp Ngạn Thương thì sẽ hiểu rõ thôi!’
Thượng Quan Tuyền và Hoàng Phủ Anh bốn mắt nhìn nhau như thầm hỏi, còn Lãnh Thiên Dục thì không lên tiếng mà đi thẳng vào trong, thấy vậy những người khác cũng vội vàng theo sau.
Bầu không khí trong chớp mắt trở nên thật kỳ lạ.
Như có một luồng không khí từ trên không dần áp xuống đè nặng xuống từng người khiến ai nấy đều cảm thấy ngột ngạt.
Khi Lãnh Thiên Dục vừa tiến vào phòng khách chính của khu biệt thự thì đã thấy Hoàng Phủ Ngạn Thương chờ sẵn, ôm hắn đồng thời vỗ vỗ vai như chào đón …
‘ anh Lãnh , anh lâu lâu mới đến chơi em không kịp đón tiếp từ xa, chỉ đành ôm anh tạ lỗi vậy!’
Tiếng cười sảng khoái của Hoàng Phủ Ngạn Thương vang lên bên tai Lãnh Thiên Dục, bàn tay to khẽ vỗ lên vai hắn mấy cái.
Hoàng Phủ Ngạn Thương …
Vẫn nhiệt tình như thế!
Vẫn sảng khoái như thế!
Vẫn thú vị như thế!
Lãnh Thiên Dục không trả lời hắn, thậm chí một nụ cười cũng không dành cho hắn, chỉ nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới như đánh giá, một lúc lâu sau trong đáy mắt mới hiện lên sự nghi hoặc.
Người này … đúng là Hoàng Phủ Ngạn Thương!
‘ anh Lãnh anh sao vậy? Chắc không phải vì rất lâu không nhìn thấy em mà nhớ em nhớ đến ngốc rồi đấy chứ?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương thấy hắn nhìn mình thật lâu mà không nói gì mới cười trêu hắn.
‘Ngạn Thương, em … không sao chứ?’ Lãnh Thiên Dục nhìn thế nào cũng cảm thấy hắn thật bình thường.
Hoàng Phủ Ngạn Thương nhướng mày, ‘Em? Em thì có chuyện gì chứ? anh Lãnh anh mới kỳ lạ đó. Em nghe Nhiễm Dung nói hôm nay mọi người đến nên rất mừng rỡ. Anh hai em hình như còn chưa biết mọi người sẽ đến hay sao ấy. Lần này sao lại đến một cách im hơi lặng tiếng thế?’
‘Ừmm, lần này … có một vài chuyện quan trọng cần anh xử lý cho nên mới đến hơi đường đột.’ Trong lòng Lãnh Thiên Dục tuy vẫn chưa hết hoài nghi nhưng đã khôi phục vẻ bình thản như trước.
Nói xong câu này hắn liếc mắt nhìn Mặc Di Nhiễm Dung như muốn ngầm hỏi cô rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Mặc Di Nhiễm Dung vẫn không lên tiếng, chỉ hơi nghiêng người nhường đường cho những người còn lại tiến vào phòng khách.
‘Ngạn Thương …’ Thượng Quan Tuyền bước đến, nhìn gương mặt sáng láng của Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng nghi hoặc nhìn lại Mặc Di Nhiễm Dung.
‘Tiểu Tuyền, em càng lúc càng xinh đẹp nha!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương cười, lên tiếng chào Thượng Quan Tuyền.
‘Anh Ngạn Thương!’ Hoàng Phủ Anh lên tiếng chào hắn nhưng giọng nói cực nhỏ đến gần như không nghe được.
Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe tiếng gọi liền xoay đầu lại nhìn …
‘Anh Anh?’ Hắn bước đến bên cạnh cô, ‘Em rốt cuộc đã về rồi. Sao lại to gan như thế học người ta bỏ nhà ra đi chứ? Em biết thời gian này cha mẹ lo lắng cho em nhiều lắm không?’
‘Em … em xin lỗi!’
‘Được rồi được rồi. Chỉ cần em trở về là tốt rồi. Sau này đừng làm chuyện khờ dại nữa, có biết không?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương nói bằng giọng bề trên, nghiêm khắc nhưng tràn đầy quan tâm.
‘Dạ!’
‘Anh Ngạn Thương …’
Hoàng Phủ Anh còn muốn nói gì đó thì Liên Kiều đã nhịn không được nữa, tiến đến kéo tay Hoàng Phủ Ngạn Thương, vẻ mặt khẩn trương hỏi …
‘Ngạn Thương, Ngạn Tước anh ấy sao rồi? “Hoàng Phủ” rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?’
Mọi người nghe cô hỏi cũng lắng tai chờ nghe câu trả lời của hắn ngoại trừ … Mặc Di Nhiễm Dung. Vẻ mặt cô thật khó nắm bắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nhưng khiến ai nấy đều ngạc nhiên là …
‘Vị tiểu thư này, xin hỏi cô là …’
Hoàng Phủ Ngạn Thương nghi hoặc nhìn Liên Kiều sau đó nhìn xuống cánh tay đang bị tay Liên Kiều nắm chặt, ánh mắt lẫn giọng nói đều hết sức xa lạ và khách sáo.
‘Cái gì?’
Một tràng tiếng kêu kinh ngạc, chỉ ngoại trừ Mặc Di Nhiễm Dung!
Còn lại ai nấy đều sửng sốt lẫn chấn động.
Ngay cả Lãnh Thiên Dục trước giờ luôn trầm tĩnh lạnh lùng rõ ràng cũng đã chấn động không nhẹ.
Liên Kiều trừng to hai mắt nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương, một lúc lâu sau mới thốt được nên lời …
‘Ngạn Thương, em không phải đang nói đùa với chị chứ? Chị là Liên Kiều mà.’
Cô rất muốn nở một nụ cười nhưng lại phát hiện ra mặt mình đã trở nên cứng ngắc.
‘Liên Kiều?’
Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn cô, sau đó bật cười: ‘Tiểu thư, cô cũng tên là Liên Kiều sao? Thật là trùng hợp nha, thế nào mà ngoại trừ chị dâu em còn có người thích dùng cái tên này để gọi chính mình chứ?
Sắc mặt Liên Kiều trong chớp mắt trở nên trắng bệch.
‘Ngạn Thương, em sao vậy? Chị là Liên Kiều đây mà! Chị là vợ của Ngạn Tước, em đừng dọa chị có được không?’ Chân của Liên Kiều như sắp nhũn ra.
Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh, sau đó hắn xoay đầu nhìn về phía Lãnh Thiên Dục, ngượng ngùng cười: ‘ anh Lãnh , cô ấy … đến cùng với mọi người sao?’
Lãnh Thiên Dục không trả lời hắn, Thượng Quan Tuyền cũng không nói gì nhưng Hoàng Phủ Anh thì sớm đã ngây ngốc tại chỗ.
Bọn họ rốt cuộc đã biết!
Rốt cuộc đã biết điểm kỳ lạ của Hoàng Phủ Ngạn Thương là ở đâu.
‘Mặc Di tiểu thư …’ Lãnh Thiên Dục quay đầu nhìn về phía Mặc Di Nhiễm Dung.
Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ thở dài một tiếng cô cũng chưa lên tiếng, chỉ bước đến kéo Liên Kiều ra.
‘Chị?’ Liên Kiều nhìn cô không hiểu.
‘Chính là như vậy đó. Em cũng thấy rồi.’ Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ giọng nói sau đó nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Thương …
‘Ngạn Thương, cô ấy là bạn tốt của Anh Anh, rất thích nói đùa, anh đừng để ý.’
‘Chị à …’ Liên Kiều trố mắt nhìn cô. Chị mình đang nói gì vậy?
Mặc Di Nhiễm Dung ra hiệu cho cô đừng nói nữa.
Dường như Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng chấp nhận lời giải thích của cô, hắn gật đầu, nói với Liên Kiều: ‘Thì ra là bạn của Anh Anh, hoan nghênh em đến đây chơi!’