‘Được, em biết rồi!’
Thượng Quan Tuyền gật đầu đáp ứng cô, cô không biết mình làm vậy có đúng hay không nhưng nhìn thấy vẻ khẩn cầu trong mắt Mặc Di Nhiễm Dung cô chỉ đành gật đầu.
Lúc này Mặc Di Nhiễm Dung mới nhẹ nhõm nở một nụ cười yếu ớt.
‘Chị Nhiễm Dung, em có chuyện muốn thương lượng với chị một chút.’ Chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, Thượng Quan Tuyền lên tiếng.
‘Chuyện gì?’
‘Bởi vì lần này Dục cần phải ở đây lâu một chút, em nghĩ không lâu nữa Quý Dương và Thiếu Đường cũng sẽ đến “Hoàng Phủ” tụ họp. Dục lo lắng họ sẽ bị Dodo ra tay với họ.’
Mặc Di Nhiễm Dung nghe cô nói vậy, mày hơi chau lại, ‘Sao chị lại không nghĩ đến điểm này chứ, Cung thị tài phiệt cũng ở nước Mỹ, đương nhiên Cung tiên sinh là người biết Lãnh tiên sinh đến đây sớm nhất. Nhưng Lăng tiên sinh thì sao? Ngài ấy đang ở đâu? Không phải là đang ở nước Pháp sao?’
‘Không, Thiếu Đường đang ở Hy lạp nhưng em nghĩ nếu như anh ấy biết ba người còn lại đang ở “Hoàng Phủ” thì nhất định sẽ đến đây ngay.’ Thượng Quan Tuyền ngẫm nghĩ một hồi rồi nói.
‘Không được! Họ không được đến “Hoàng Phủ”, ít nhất là mấy ngày này không được đến đây!’ Mặc Di Nhiễm Dung nói một cách dứt khoát.
Thượng Quan Tuyền trầm ngâm gật đầu.
Mặc Di Nhiễm Dung thở dài một tiếng, nói: ‘Ý đồ của Dodo rất rõ ràng, cô ta muốn dùng mọi cách để làm tiêu hao công lực của chị, mà chị thì không thể nhìn mọi người bị nguy hiểm mà không làm gì. Trước mắt công lực của chị chỉ đủ để bảo vệ cho Liên Kiều, nếu như hai người kia cùng lúc đến đây, sức ảnh hưởng đối với Hoàng Phủ tiên sinh rất lớn. Dodo nhất định sẽ ra tay với họ. Nếu như đúng là vậy, đối với công lực của chị có sự uy hiếp rất lớn.’
‘Em hiểu rồi! Em sẽ nói lại với Dục để anh ấy nghĩ cách xử lý!’ Thượng Quan Tuyền nhẹ giọng nói.
Mặc Di Nhiễm Dung gật đầu, ‘Đi thôi! Chúng ta đi xem Liên Kiều thế nào rồi!’
‘Dạ được.’
***
Trong phòng y tế không ngừng truyền đến tiếng rên rỉ của Liên Kiều, tiếng sau cao hơn tiếng trước, xem ra là rất đau đớn.
Bác sĩ Trần - bác sĩ riêng của nhà Hoàng Phủ cảm thấy tai mình sắp bị tiếng rên của cô làm cho điếc mất. Ông ta là vị bác sĩ mới đến làm cho nhà Hoàng Phủ không bao lâu, chính là khi Dodo vừa vào “Hoàng Phủ” liền tìm về thay thế cho bác sĩ Từ trước nay vẫn làm cho nhà Hoàng Phủ bởi vì cô ta ngại vị bác sĩ kia biết quá nhiều.
‘Liên tiểu thư, cô ráng nhịn một chút, thực ra đâu có đau đến như vậy!’
Bác sĩ Trần vừa cẩn trọng giúp cô dùng thuốc xoa bóp chỗ bị trặt vừa dè dặt nói, sau đó lại đưa tay lên trán lau mồ hôi ình.
Nha đầu này, trông dáng người nhỏ nhắn yếu ớt không ngờ giọng lại tốt đến như vậy.
‘Bác sĩ, nhẹ tay một chút!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không biết từ lúc nào đang đứng dựa người ngay cửa ra vào, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều đau đến nhăn lại, gương mặt anh tuấn cũng theo đó mà trầm xuống.
‘Được được, Hoàng Phủ tiên sinh!’ Bác sĩ Trần nghe hắn hói vậy sợ đến nỗi không dám dùng sức, lắp bắp trả lời.
Dodo đứng ở sau lưng Hoàng Phủ Ngạn Tước liếc mắt nhìn về phía Liên Kiều, cô ta tức tối nghiến răng nghiến lợi rủa thầm … nha đầu này, thực biết cách giả vờ.
….
Lại là một tiếng rên thảm thiết.
Làm bác sĩ Trần sợ đến nỗi suýt nữa nghiêng tay làm đổ bình thuốc.
Không đến nỗi khoa trương vậy chứ? Mình đã rất nhẹ tay rồi mà. Hơn nữa… xoa thuốc mà nhẹ tay quá thì làm sao có tác dụng được chứ!
Hoàng Phủ Ngạn Tước bất giác chau chặt thêm một chút.
‘Ngạn Tước …’
Dodo thấy vậy liền tiến đến, nhẹ khoác cánh tay hắn nói: ‘Ở đây có Anh Anh, còn có Tiểu Tuyền cùng với cô ấy là được rồi. Chúng ta trở lại phòng khách đi. Vừa mới gửi đến một hộp trà rất nổi tiếng, em đã giúp anh và Thiên Dục chuẩn bị rồi, cùng đi nếm một chút trà ngon đi.’
Thấy sự chần chờ trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước, Dodo áp tay lên mặt hắn, nũng nịu nói: ‘Ngạn Tước, cô gái này quan trọng với anh vậy sao?’
Giọng nói mang theo một tia hờn dỗi rất rõ ràng.
‘Đương nhiên không phải. Chẳng qua là …’
‘Được rồi mà, đừng đứng ở đây mãi. Anh ở đây sẽ làm bác sĩ phân tâm.’ Dodo nhẹ nhàng ngắt lời hắn.
Lãnh Thiên Dục không nói gì, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát tất cả.
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngoảnh đầu lại, ánh mắt lại lần nữa rơi trên gương mặt xinh xắn của Liên Kiều, thấy cô đang nhăn mặt chau mày, đáy mắt lần nữa lại hiện lên chút do dự cùng không nỡ.
‘… Ngạn Tước, hu hu … đau quá , tay em sắp gãy mất rồi …’ Liên Kiều lại cất tiếng rên, lần này đối tượng mà cô trực tiếp hướng đến là Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Vừa rên rỉ vừa dùng ánh mắt đáng thương lẫn nài nỉ nhìn hắn.
Thân hình cao lớn của Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt cứng lại, hắn không nói gì, cũng không để tâm đến Dodo đang nói gì bước nhanh vào phòng y tế, trầm giọng nói với bác sĩ Trần, trong giọng nói rõ ràng là không vui: ‘Đưa bình thuốc cho tôi!’
‘Hoàng Phủ tiên sinh!’
Bác sĩ trần thấy vẻ mặt u ám của hắn, sợ đến nỗi mồ hôi toát ra ròng ròng vội giải thích: ‘Vừa nãy tôi … thật sự thật sự rất nhẹ tay rồi …’
‘Đưa cho tôi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không kiên nhẫn nhắc lại lần nữa, giọng của hắn vẫn trầm trầm như cũ nhưng không hiểu sao lại có thêm một chút đe dọa.
‘Hoàng Phủ tiên sinh!’
Trong lòng bác sĩ Trần một nỗi bất an không ngừng tăng lên, ông vội đẩy bình thuốc đến trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước, bàn tay không ngừng run rẩy.
‘Từ ngày mai ông không cần đến “Hoàng Phủ” nữa!’
Quả đúng như ông lo sợ, sau khi đón lấy bình thuốc, Hoàng Phủ Ngạn Tước liền hời hợt nói một câu.
Vị bác sĩ mới này … hắn nhìn thế nào cũng không thấy vừa mắt.
‘Hả?’ Bác sĩ Trần ngây người trước cái tin vừa nghe sau đó vội vàng lên tiếng cầu xin: ‘Hoàng Phủ tiên sinh, xin ngài …’
‘ Chị Phúc !’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không để ý đến bác sĩ Trần, trầm giọng quát một tiếng.
Quản gia chị Phúc vội tiến đến, lễ phép nói với bác sĩ Trần: ‘Bác sĩ Trần, xin mời …’
Đây là lệnh trục khách rất rõ ràng. Bác sĩ Trần chỉ đành thu thập đồ đạc sau đó theo chị Phúc rời đi.
‘Ngạn Tước, anh …’
Nhìn xem một màn này từ đầu đến cuối, lòng Dodo càng lúc càng khó chịu. Đến khi cô ta nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước cầm bình thuốc ngồi xuống trước mặt Liên Kiều thì không nhịn được nữa, cô ta vừa nhấc chân định bước tới thì ngay lập tức, thân người cao lớn của Lãnh Thiên Dục đã chặn trước mặt cô ta …
‘Tránh ra!’ Dodo lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, tay bất giác nắm chặt lại.
Ánh mắt của Lãnh Thiên Dục cũng lạnh lùng quét qua mặt Dodo: ‘Thật ngại quá, tôi đột nhiên muốn uống thử trà của cô pha xem tay nghề thế nào. Chúng ta đi thôi!’ Lời vừa dứt thì đôi tay rắn như hai gọng kìm đã kẹp lấy cổ tay Dodo, mạnh đến nỗi cô muốn giãy giụa cũng không thoát được.