Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ


"Uy!"
Phỉ Nhi vừa thẹn vừa giận, cô vộ vàng vung tay lên, nhẹ huých vào Liên Kiều, nói:
“ Cậu thật kí quái nha, người kia dù sao cũng chính là vị hôn phu của cậu, nếu như tớ thực thích hắn, vậy liền trở thành tình địch của cậu, cậu còn cao hứng như vậy, thật sự là…”
"Vị hôn phu thì sao? Dù sao hắn cũng chưa từng thừa nhận tớ, tớ mới không thèm nhận hắn, ngược lại, tớ carmt hấy Cung Quý Dương so với hắn còn tốt hơn một ngàn lần !”
Liên Kiều chu cái miệng nhỏ nhắn kháng nghị nói
"A, tớ hiểu được —— "
Phỉ Nhi lập tức tỉnh ngộ,cô ôm chặt Liên Kiều, nói từng câu từng chữ:
" Cậu đã yêu Cung Quý Dương, nhất định là đã yêu anh ta.”
“ Cái gì yêu hay không yêu, tớ không biết.”
Trong đầu Liên Kiều lập tức hiện ra gương mặt đẹp trai của Hoàng Phủ Ngạn Tước, hai má bỗng nhiên phiếm hồng, vội vàng bỏ hai tay Phỉ Nhi ra, lập tức lại chế nhạo…
"Phỉ Nhi, nếu cậu thích Hoàng Phủ Ngạn Tước tớ một chút cũng không thèm ăn giấm nha, ha ha!"
"Thật là ba hoa! Làm sao đề tài này lại biến thành của mình đây.”
Phỉ Nhi giận trừng mắt liếc cô một cái, trái tim lại bang bang đập .
Kỳ thật cô cũng không biết đến tột cùng mình nghĩ như thế nào, từ lúc ấy lại lấy ảnh chụp “ Hoàng Phủ Ngạn tước” từ Liên Kiều lên nhìn, tâm của cô đã bắt đầu loạn, mà khi Liên Kiều trừng mắt nhìn hắn từ trên cao xuống thấp, từng bước đi về phía Liên Kiều, tâm của cô dường như đã bắt đầu trầm luân…
( Khổ thân Phỉ Nhi: dại trai thì có gì là sai?)
Là vui vẻ khi gặp hắn sao?
Phỉ Nhi không biết, cũng không dám suy nghĩ nhiều, bởi vì chuyện này quả thực là một chuyện vô cùng xa xỉ đối với cô.
Cô là một cô gái bình thường đến không thể bình thường hơn nữa, làm sao có thể sánh với tứ đại tài phiệt đây? Nếu như cô cũng xuất thân từ Vương thất, như vậy còn có tự tin cùng tranh đoạt với nhóm danh viện danh giá, đáng tiếc cô cái gì cũng không có…
Lại nói, cho dù mình thích thì thế nào? Người đàn ông kia chính là vị hôn phu của Liên Kiều, chẳng lẽ cô lại muốn đoạt người đàn ông của bạn tốt mình sao?
Chỉ nghĩ thôi cũng thật sự là tao loạn rồi.
Ngược lại Liên Kiều lại vô tâm vô phế , nói xong mà không hề có chút bận tâm, cô nhìn xung quanh rồi nói:
"Phỉ Nhi a, cậu nói cái tên đầu heo kia cũng không thể nào mà nhanh chóng thoát khỏi cái hố- hãm hại của tớ được, cậu với tớ đi nghỉ ngơi một chút đi.”
"Ừ, được rồi!"
Phỉ Nhi biết Liên Kiều một khi đã bướng bỉnh, thì không ai có thể khuyên nhủ được cô , cho nên chỉ có thể thuận theo cô.
Cô vẫn để mặc Liên Kiều lôi kéo mình, vừa đi còn liên tục quay đầu lại, trong lúc hai người sắp biến mất khỏi chỗ này, Phỉ Nhi lại một lần nữa quay đầu, quay lại, ánh mắt lập tức trừng lớn…
"Liên, Liên Kiều a —— hắn, hắn xuất hiện —— "
"Cái gì xuất hiện?"
Liên Kiều không hiểu vì sao Phỉ Nhi lại sợ tới mức nói lắp bắp như vậy, cô cũng quay đầu lại xem, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của “ Hoàng Phủ Ngạn Tước” xuất hiện trước mắt, đang oai hùng hướng về phía mình…
Trời ạ!
Liên Kiều cũng không nghĩ tới người đàn ông này nhanh như vậy đã thoát được, xem ra cũng không thể đem hắn chỉnh thành bộ dáng gì nữa rồi.
Nghĩ đến đây, cô vội vàng kéo tay Phỉ Nhi, nói
“ Phỉ Nhi à, đi, chúng ta đi mau!”
"Dừng chút, Liên Kiều, cậu nhìn xem chân người ta đã bị bẫy chuột của cậu kẹp đến hư rồi!”
Phỉ Nhi thật sự không đành lòng, thời điểm cô nhìn thấy bóng dáng thon dài cao ngất kia, tâm của cô lại bất giác nhảy dựng lên.
"Ai nha, không có vấn đề gì hết, đàn ông lớn như vậy rồi, làm sao có thể bị kẹp hư được.”
Liên Kiều không hề để ý tới lời phản đối của Phỉ Nhi, liền chạy về hướng Cung Quý Dương đang đuổi tới.
Phỉ Nhi cũng không có cách nào, chỉ có thể bất đắc dĩ day day trán, cũng đi theo cô.
"Uy, suất ca!"
Khi Liên Kiều đang chạy tới gần, liền hướng về phía Cung Quý Dương lớn tiếng kêu lên một tiếng, mang theo mặt cười xấu xa nhìn hắn
“ Nha đầu chết tiệt kia, tôi đang muốn tìm cô, cô ngược lại lại chủ động đưa lên cửa!”
Cung Quý Dương vừa nhìn thấy Liên Kiều, lập tức nghĩ tới bộ dáng ăn vạ của cô vừa rồi đối với mình, hận không thể lôi cô đứng lên.
"A? anh tìm tôi à, tôi biết anh muốn tìm tôi tính sổ, thế nào? Bị kẹp chuột kẹp tư vị dễ chịu không?”
Liên Kiều không hề sợ hãi hỏi han.
“ Cô… cô chính là Liên Kiều?’
Cung Quý Dương cũng không hồ đồ, hắn với cô gái này không thù không oán, nếu như thực sự có thù oán , thì cũng chỉ có thể là với Liên Kiều.
Nhưng mà… chính là do tên HOàng Phủ giả mạo tên mình đi, thù này làm sao bỏ qua được?
Điểm này Cung Quý Dương thế nào cũng không nghĩ ra được.
Còn có —— cô luôn miệng nói mình hại cô ấy thật thê thảm, hắn đã từng hại cô sao? Từ lần đầu tiên nhìn cô đã thấy ánh mắt cô tất cả đều là đang tính kế hắn mà thôi.
Quả thực là thái quá!
Liên Kiều nghe vậy , cười đến “ khờ dại”
"Coi như anh thông minh, biết tôi là Liên Kiều, này, chân anh thế nào rồi?”
Cô đột nhiên cực kì hảo tâm hỏi.
Điều này ngược lại khiến Cung Quý Dương có chút cảnh giác, hắn nhìn cô nói:
"Nhờ cô ban tặng, hiện tại chân tôi rất đau, phòng y tế của trường các cô ở chỗ nào?”
“ Phi, anh dùng giọng điệu như mệnh lệnh đối với tôi à? Tôi không nói cho anh đấy, cho anh đau chết đi.”
Liên Kiều xoa thắt lưng, cố ý chọc giận hắn nói.
"Cô —— "
"Như thế nào? Tức giận có phải không? Tiến lên đây bắt tôi đi ? đuổi tôi mà xử lí đi!”
Liên Kiều đắc ý nói.
“ CÔ cho là tôi không đuổi kịp cô?”
Cung Quý Dương bộ dạng nghịch ngợm của cô, thật sự là tức không còn chỗ nào để nói.
Liên Kiều hướng về phía hắn làm mặt quỷ nói:
“ Tên đầu heo, quỷ thọt chân, anh chính là không thể đuổi kịp tôi, a, tôi có thể tận tình nói cho anh một chút, anh có thể lái xe bắt tôi a, ha ha…”
Nói xong, cô còn nhẹ nhún nhảy vào cái, cố ý kích thích Cung Quý Dương


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui