Gặp Gỡ Thời Thanh Xuân


Cố Thường Hi mặc một chiếc áo thun trắng phối với quần yếm đen, mái tóc dài được buộc lên cao lộ ra cần cổ mảnh khảnh xinh đẹp, bộ đồ hôm nay cô mặc thể hiện sự trẻ trung năng động.

Cô mang giày cầm túi xách rồi nhanh chóng mở cửa ra ngoài.
Lúc cô từ chung cư bước xuống thì nhìn thấy một chiếc xe màu đỏ chói mắt đang đậu trước cổng.

Cô chạy tới mở cửa ghế phụ ra ngồi vào, quay sang nói: "Xin lỗi nha, cậu đợi có lâu không?"
Thục Tâm ngồi ghế lái đang lướt điện thoại, nghe vậy thì cất điện thoại quay sang nhìn cô: "Không có, mình mới tới thì đã điện cậu xuống.

Cậu thắt dây an toàn vào đi, mình chở cậu tới công ty của mình."
Cô nhanh chóng thắt dây an toàn vào, nói: "Mình thắt xong rồi."
Thục Tâm nghe vậy thì lái xe rời đi, cô hỏi: "Chiếc xe này là của cậu sao? Lúc trước mình gặp cậu ở nhà hàng cũng không thấy cậu lái chiếc xe này."
Cô ấy gật đầu: "Đây là chiếc xe của mình, lúc trước cậu không thấy bởi vì lúc đó mình đem chiếc xe đi bảo dưỡng nên lấy chiếc xe khác ra lái."
Cô nghe vậy thì hiểu ra, cô nghe cô ấy hỏi tiếp: "Cậu và Tần Minh sao rồi?"
Cô khó hiểu nhìn cô ấy: "Sao là sao? Mình với anh ấy đều bình thường."
"Hai người xa cách mấy năm bây giờ gặp quay trở lại bên nhau, mình sợ hai người ngượng ngùng về khoảng thời gian đó thôi."
"Không có đâu, bọn mình rất tốt."
Thục Tâm nghe vậy thì nở nụ cười: "Thế thì tốt rồi.

Mình cũng mong rằng chuyện tình cảm của mình sẽ giống như cậu với Tần Minh vậy, dù cách xa bao lâu vẫn sẽ trở về bên nhau."
Cô nhìn thấy được trên gương mặt cô ấy thoáng hiện lên vẻ đượm buồn sau đó nhanh chóng biến mất không dấu vết, trở về trạng thái như thường.

Cô còn tưởng là mình hoa mắt nhìn nhầm nhưng cô nhìn ra được cái cô nhìn thấy lúc nãy là sự thật.

Chuyện anh hai cô có bạn gái sẽ dẫn về nước không biết có nên nói cho cô ấy biết hay không.
Khoảng một lát sau hai người bọn cô đi vào tòa nhà công ty sang trọng, các nhân viên nhìn thấy Thục Tâm đều cúi đầu chào gọi một tiếng là chị Thục.

Thục Tâm dẫn cô vào thang máy nhấn tầng 18, rất nhanh đã đến nơi hai người từ trong thang máy bước ra.
Vừa bước ra thì đã có một cậu con trai chạy tới, cô đứng bên cạnh quan sát người này mặc chiếc áo sơ mi sọc xanh phối với chiếc quần màu trắng, đeo một cặp kính.


Cậu con trai đó nói: "Chị Thục Tâm chị về rồi, khách hàng đang ở bên phòng đợi chị."
Thục Tâm nhìn cậu nói: "Tôi biết rồi.

Trương Hàn, cậu sau này gặp chuyện cứ bình tĩnh đừng hớt ha hớt hải như thế."
Trương Hàn nghe vậy thì gật đầu: "Vâng, em biết rồi.

Em sẽ rút kinh nghiệm."
Thục Tâm quay sang nhìn cô: "Bây giờ mình phải đi sang gặp khách hàng một lát, cậu ở trong văn phòng đợi mình.

Trương Hàn, cậu ở đây chăm sóc cô ấy giúp tôi."
"Dạ chị."
Thục Tâm lúc này mới vào thang máy, Trương Hàn quay sang nhìn cô nói: "Không biết nên xưng hô với cô như thế nào?"
Cô mỉm cười nói: "Tôi là Cố Thường Hi, gọi tôi Hi Hi là được rồi."
Trương Hàn lắc đầu, vội nói: "Như vậy sao được, tôi gọi cô Cố như vậy sẽ ổn hơn.

Mời cô Cố đi theo tôi."
Cậu đi trước dẫn đường, cô cũng không có quan tâm quá về cách xưng hô nên đi theo sau lưng cậu.

Đứng trước cửa văn phòng, cậu mở cửa đứng sang một bên nhìn cô: "Cô Cố mời cô vào bên trong."
Cố Thường Hi vào bên trong văn phòng, giấy tờ để trên bàn làm việc khá lộn xộn ngay cả mấy xấp vải cũng để lung tung trên ghế.

Cô đang hoài nghi đây có thật sự là văn phòng không, Trương Hàn đứng bên cạnh ngượng ngùng gãi đầu nói: "Xin lỗi cô Cố, do hôm qua chị Thục Tâm ở lại tăng ca để vẽ nên chỗ này vẫn còn khá lộn xộn.

Để tôi dọn dẹp lại cho cô."
Cậu nói xong thì nhanh chóng bắt tay vào dọn dẹp, cô nhìn thấy cậu khá thuần thục rất nhanh đã dọn dẹp xong.

Cậu quay sang nhìn cô: "Cô Cố mời cô ngồi.


Cô muốn dùng gì?"
Cô đi tới ghế sofa ngồi xuống nhìn cậu nói: "Cảm ơn, tôi dùng gì cũng được."
"Vậy để tôi ra ngoài lấy nước cho cô." Cậu nói xong thì nhanh chóng đi ra ngoài để cô ở lại trong văn phòng một mình.
Một lát sau cậu bước vào văn phòng, trên tay cậu cầm hai ly nước, một ly nước cam đưa sang cho cô.

Cô nhận lấy nhìn cậu: "Cảm ơn.

Cậu làm việc ở đây lâu chưa?"
Cậu gãi đầu cười nói: "Cũng chưa lâu lắm, tôi mới tới đây làm việc ba tháng thôi."
"Nhưng tôi thấy cậu rất thành thạo công việc còn tưởng cậu đã làm ở đây lâu rồi." Cô cầm ly nước cam lên uống một ngụm.

Lúc này tiếng giày cao gót ở bên ngoài truyền đến đang tới gần đây.

Trương Hàn cầm lấy ly nước còn lại xoay người đi tới: "Chị Thục Tâm, chị về rồi.

Nước của chị đây."
Thục Tâm nhận lấy ly nước từ trên tay cậu, uống một ngụm: "Cảm ơn.

Bạn tôi đâu rồi?"
Cậu nghe vậy thì chỉ vào bên trong: "Bạn của chị đang ở bên trong ngồi đợi."
"Được, tôi biết rồi.

Cậu làm tốt lắm, cậu ra ngoài đi."
Nói rồi cô cầm ly nước bước vào bên trong, cậu bước ra đưa tay đóng cửa lại.

Bên trong văn phòng cảnh lúc nãy đều lọt tầm mắt của cô, cô cảm thấy hình như người tên Trương Hàn này có ý gì đó với Thục Tâm bạn cô thì phải.


Bởi vì khi ánh mắt của cậu nhìn vào cô ấy rất khác, trong mắt chỉ có đối phương còn có gì đó mà cô không rõ nữa.
Thục Tâm đi tới ngồi xuống cạnh cô, đặt ly nước lên bàn: "Xin lỗi nha Hi Hi, mình không nghĩ tới khách hàng lại tìm mình giờ này phải để cậu đợi lâu rồi."
Cố Thường Hi lắc đầu nhìn cô ấy: "Không có lâu lắm đâu, công việc vẫn là quan trọng hơn.

À đúng rồi, người tên Trương Hàn đó..."
"Cậu ấy là con trai một người bạn của ba mình, do là cậu ấy sắp tới sẽ quản một công ty chuyên về thiết kế trang sức nên theo mình học hỏi."
Cô nghe vậy thì khó hiểu: "Thiết kế trang sức và thời trang liên quan gì tới nhau sao?"
Thục Tâm gật đầu: "Tất nhiên là có rồi.

Thời trang cậu mặc đi kèm với trang sức sẽ càng làm tăng thêm vẻ đẹp, nổi bật của nó.

Thiếu một trong hai người ta nhìn vào sẽ cảm thấy đó cũng chỉ là một món đồ bình thường mà thôi.

Với lại Trương Hàn, cậu ta chính là vị hôn phu của mình do ba mẹ hai bên đồng ý khi tụi mình còn nhỏ."
Cô đang uống nước nghe vậy thì xém phun hết nước ra ngoài nhưng cũng may cô kiềm lại được chỉ bị sặc mà thôi.

Cô ấy ngồi bên cạnh thấy cô ho như vậy thì vội vàng đi tới vỗ lưng cho cô: "Cậu không sao chứ?"
Cô xua tay, khó khăn nói: "Mình...không sao."
Lúc nãy khi nghe Thục Tâm nói Trương Hàn sắp tới sẽ lãnh đạo một công ty thiết kế trang sức là cô đã kinh ngạc rồi.

Không ngờ cậu ấy lại chính là vị hôn phu của Thục Tâm.

Lúc trước cô cũng có từng nghe ba mẹ cô ấy nhắc quá nhưng do lúc đó còn nhỏ cũng không nghĩ nhiều nên ném chuyện này quăng ra sau đầu.

Hình như lúc đó cô nghe nói vị hôn phu của cô ấy đang du học ở nước ngoài nên họ chưa từng gặp mặt bao giờ.
Một lát sau Thục Tâm thấy cô đã ổn hơn thì thở phào, đứng dậy đi tới bàn làm việc cầm mấy cái túi lại chỗ cô: "Đây là những trang phục mà mình cần cậu thử.

Cậu mau mặc cho mình xem đi."
Cố Thường Hi nhìn đống túi này thì nhất thời không biết nói gì.

Cô chỉ vào những chiếc túi này hỏi: "Đều thử hết sao?"
"Đúng vậy, cậu mau đi thử đi."

Cô bị Thục Tâm nhét túi vào trong người rồi bị đẩy vào phòng thử đồ ở gần đó.

Sau đó cô phải đi ra đi vào tới lui ở phòng thử đồ, trên người là một bộ đồ khác nhau.

Cứ như thế cho đến trưa cô nằm dài trên ghế sofa không động đậy, Thục Tâm đi tới đưa nước sang: "Nào, ngồi dậy uống ly nước."
Cô đưa tay nhận lấy ly nước ngồi dậy uống, lau mồ hôi trên trán nói: "Mệt chết mình rồi.

Mình nghĩ là đồ khá ít không nghĩ tới lại nhiều như vậy."
Cô ấy đưa mấy túi đồ này sang cho cô: "Mấy bộ đồ này mình tặng cậu."
Cô nghe vậy thì tròn mắt kinh ngạc hỏi: "Tất cả? Đều tặng cho mình cả sao?"
"Đúng vậy.

Thật ra những bộ này mình đều thiết kế riêng cho cậu từ lúc mà mình bước chân vào nghề này.

Mình từng hứa với cậu khi mình đã là một nhà thiết kế thời trang thì mình nhất định sẽ thiết kế cho cậu những bộ đồ cực kỳ xinh đẹp.

Mình làm được rồi, hôm nay kêu cậu tới thử tại vì mình sợ cậu sẽ không mặc vừa chúng nữa."
Cô nhận lấy khóe mắt cay cay, lúc nhỏ cô còn nhớ trong một buổi học cô giáo cho bọn cô đề tài là ước mơ của mọi người.

Cô lúc đó nói ước mơ của cô chính là một nghệ sĩ dương cầm, cô sẽ đàn những bản nhạc hay nhất cho những người mà cô yêu quý trong đó sẽ đàn một bản nhạc tặng cho cô bạn thân của cô Thục Tâm.
Cô ấy lúc đó cũng nói ước mơ của cô ấy chính là một nhà thiết kế thời trang, có thể thiết kế những bộ trang phục đẹp cho mọi người mặc lên.

Và cô ấy nói với cô sau này khi lớn lên cô ấy trở thành một nhà thiết kế thời trang cô ấy sẽ thiết kế những bộ trang phục cho cô đầu tiên và mỗi năm ít nhất cô ấy đều thiết kế cho cô ba bộ.
Bây giờ cô ấy đã làm được rồi, cô vội ôm chầm lấy cô ấy khóc nức nở.

Thục Tâm đưa tay vỗ lưng cô an ủi: "Không khóc, cậu đã lớn rồi sao mà vẫn còn dễ khóc như thế."
Cô vẫn mặc kệ lời nói của cô ấy mà cứ khóc mãi một lát sau mới nín khóc.

Thục Tâm đưa khăn giấy cho cô lau nước mắt, nói: "Khóc xong rồi chắc cũng mệt rồi.

Mình dẫn cậu đi ăn, mình biết có một nhà hàng này ngon lắm."
Cô nhận lấy khăn giấu lau, gật đầu: "Được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận