Nhâm Mục
Diệu không ngờ cô sẽ phối hợp như thế, khóe miệng nhếch lên một nụ cười
tà mị, vung tay ném chiếc chăn làm cản trở xuống đất.
Trên giường, một vết máu đỏ thẫm đập vào mắt hắn.
Chân mày hắn khẽ nhíu lại có chút nghi ngờ, không phải cô đã trải qua lần đầu tiên rồi sao, như thế nào còn cái này?
Kiều Tâm Du ngây ngô nhìn ánh sáng lộng lẫy phát ra từ chiếc đèn thủy tinh treo
trên trần nhà, ánh mắt dại ra như con rối không có linh hồn.
Hắn tách
hai chân cô ra.
Hắn vốn tưởng là chất dịch, hóa ra đều là máu.
Hành động của hắn tối hôm qua… vì sao trong lòng hắn cư nhiên có cảm giác tự
trách với một hung thủ giết người như cô.
Hắn không phải hi vọng thấy cô đau đến không muốn sống, đem cô hành hạ đến dở sống dở chết đấy sao?
Cô cảm giác được đau đớn khẽ nhíu mày lại, sau đó tiếp tục duy trì bộ dạng thẫn
thờ, lãnh đạm hỏi: “Anh nhanh lên một chút có được không?”
Nhậm Mục Diệu xoay người rời giường, đi vào nhà tắm.
Rất nhanh
sau đó, hắn quay lại trong tay cầm theo chiếc khăn mặt nóng.
Thời điểm
hắn muốn chạm vào cô, thân thể cô run rẩy, nói: “Anh không cần phải làm
vậy!” Cô cuộn mình đứng lên ngăn cản hắn.
“Tôi cũng
không phải chưa từng chạm qua? Cô còn xấu hổ?” Không đợi sự cho phép của cô, hắn nhẹ nhàng kéo cô lại gần, lau vết máu khô trên người cô.
Kiều Tâm Du bởi vì ngượng ngùng bất giác đỏ mặt, khinh miệt cười một tiếng “Anh
đang toan tính cái gì vậy? Thưởng một cái tát sau đó lại cho một viên
kẹo để ăn sao?”
Hắn đột
ngột dừng tay lại, ném chiếc khăn mặt đi: “Tôi sợ cô không còn giá trị
lợi dụng, Nhâm Mục Diệu tôi chưa bao giờ buôn bán lỗ vốn.
Cô nên đến
bệnh viện khám qua một chút, tôi không thích đùa bỡn một thân thể tàn
tạ!”
Ném xuống những lời lạnh như băng xong, hắn tắm rửa, thay âu phục rồi rời đi không nói thêm tiếng nào.
———-
Mặc dù thân thể mềm yếu bất lực nhưng cô vẫn còn vấn đề muốn giải quyết.
Lần đầu
tiên chịu tốn tiền đi đến bệnh viện Phương Thị tiêm mũi tiêu viêm, mua
thuốc uống và dĩ nhiên cô không quên uống cả thuốc tránh thai.
Quan hệ
thân mật như vậy mà hắn không dùng bất kỳ biện pháp nào.
Cho nên để
phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, việc này nhất định cô phải làm .
Hi vọng sau đó thuốc tránh thai còn có tác dụng.
“Tâm Du, tại sao em lại ở chỗ này?” Sau lưng truyền đến âm thanh ấm áp, ôn hòa.
Kiều Tâm Du giật mình hốt hoảng nhét thuốc trong tay vào túi xách, nhưng tay run lên làm một hộp thuốc lăn xuống mặt đất.
Cô lập tức cúi xuống nhặt lên, trên mặt thoáng chốc đỏ ửng, đứng tại chỗ không dám nhìn thẳng anh.
Mặc y phục
trắng, toàn thân anh tỏa một loại hào quang lấp lánh giống như vị thần,
ngũ quan thanh tú, vóc người to lớn, còn có khí chất nhã nhặn ôn hòa lập tức thu hút tất cả ánh mắt trong đại sảnh.
“Viện trưởng Phương.” Sau lưng, tiểu y tá nhắc nhở anh, cô không muốn thấy viện trưởng say sưa nhìn một cô gái như thế.
“Cô đem
phần tài liệu này cho chủ nhiệm khoa ngoại, tôi có việc rời đi một lát.” Phương Đình cầm văn bản trong tay đưa cho tiểu y tá, sau đó nhẹ nhàng
nói với Kiều Tâm Du: “Chúng ta đi ra ngoài một chút đi.”