“Bạn gái của tôi đã có thai, trên đường đi tàu xe mệt nhọc, giờ chúng tôi có thể trở về nghỉ ngơi không?” Ngữ điệu trầm thấp lộ ra vẻ rất ư là không vui.
Lời vừa nói ra, hiện trường hỗn loạn lúc nãy thoáng chốc trở nên an tĩnh lại.
Người chung quanh thoáng chốc giật mình, giống như vừa bị đầu độc, họ lùi ra hai bên đường, tự động nhường một lối đi.
“Ký giả vừa rồi là ai thuộc tòa soạn nào?” Nhâm Mục Diệu vừa đi qua, bèn quay đầu lại hỏi quản lý thuộc bộ phận quan hệ xã hội của tòa soạn
Quản lý dĩ nhiên hiểu ‘ký giả vừa rồi’ trong miệng Nhâm tổng giám đốc là ai, chính là tên ký giả lúc nãy không cẩn thận đụng phải vợ hắn, “Là ký giả của《Nhất Kinh Tế 》.”
“Đừng để tôi nhìn thấy anh ta lần nữa.” Nhâm Mục Diệu nhàn nhạt nói tiếp một câu, giống như vừa bảo người làm quét dọn vệ sinh vậy, cực kì nhẹ nhõm.
“Tôi đã hiểu.” Quản lý lập tức tiếp thu lời của hắn.
Chân mày thanh tú của Kiều Tâm Du nhíu lại, “Làm vậy không phải là quá mức tuyệt tình sao! Chỉ là.
.
.
.
.
.” Nhưng mới nhìn đến ánh mắt lạnh băng của hắn trong giây lát, cô đành bất đắc dĩ bĩu môi, đem lời phải nói nuốt vào lại trong bụng.
Người ta nói sắc mặt trẻ nhỏ tựa như khí trời tháng sáu, nói gió thì có mưa.Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Nhâm Mục Diệu, cô nghĩ quả thật so với trẻ nhỏ còn có phần hơn.
“Hello! Tiểu Diệu Diệu, hoan nghênh cậu trở về nước.” Đinh Hạo Hiên đứng bên chiếc xe Maybach tươi rói bước đến bên cạnh hắn, vừa nhìn thấy Nhâm Mục Diệu lập tức kích động, dang rộng hai cánh tay, nhiệt tình chào đón hắn.
“Ghê tởm!” Nhâm Mục Diệu lập tức di chuyển, nghiêng người tránh ra.
Hành động này làm cho Đinh Hạo Hiên vồ hụt, kéo kéo sợi tóc trước trán để che dấu lúng túng, hắn buồn buồn nói: “Không hoan nghênh tôi sao, vậy tôi sẽ cùng với chị dâu.
.
.
.
.
.”
Hắn vừa định xoay người, Nhâm Mục Diệu đã nhanh hơn hắn một bước, lấy cánh tay cản lại, đem Kiều Tâm Du ngăn ở phía sau mình, lạnh lùng hỏi: “Cậu đến đây làm gì?”
“Tôi tới để đón cậu chứ sao, nhưng thật đáng thương, không nghĩ tới tôi lại không được hoan nghênh.” Đinh Hạo Hiên giả vờ ra một dáng vẻ uất ức, hận không được như ‘Học Lâm muội muội’*, cầm cái khăn tay lau lau khóe mắt.
(*): Học Lâm muội muội hình như là một nhân vật nào đó trong tiểu thuyết ta sẽ tra cứu sau
Nơi này không phải chỗ để nói chuyện phiếm, bọn họ lập tức bước lên xe Maybach của Đinh Hạo Hiên, mà Đinh Hạo Hiên là tài xế.
“Nói đi!” Nhâm Mục Diệu chỉ chỉ những độc giả còn không ngừng chụp hình ở đằng sau xe, “Những thứ này là sao?”
“Ký giả à, đối với những người trong thương trường lại phong lưu như chúng ta, có một ít ký giả thích chạy tới đào bới mấy vụ tai tiếng tình dục là khó tránh khỏi chứ sao.” Đinh Hạo Hiên giả dối, cười khan hai tiếng.
Nhâm Mục Diệu đem Kiều Tâm Du kéo lại, ngước mắt nhìn Đinh Hạo Hiên trong kính chiếu hậu, “Không cần vòng vo với tôi đâu, thành thật khai báo đi!”
“Ngày hôm qua ở Hoàng Đình tôi uống rượu say, rồi sau đó...!Sau đó không cẩn thận đem thời gian cậu trở về nước nói ra...”
“Tiếp!” Nhâm Mục Diệu buồn bực, âm giọng không khỏi lớn hơn.
Đinh Hạo Hiên giống như con hồ ly giảo hoạt, hắn làm bộ như mọi chuyện đều không phải do hắn, Nhâm Mục Diệu hỏi chen vào một chút, hắn mới trả lời một chút, “Còn đem cả tên chuyến bay với chuyện sau khi về nước, cậu sẽ lập tức tổ chức đại hội cổ đông.”
“Cậu thật sự là biết gì nói đó mà khai sạch!”
“Tôi đâu có ngờ đám người đẹp Châu Âu kia lại đem lời nói của tôi bán cho tòa soạn báo chí chứ!” Ánh mắt Đinh Hạo Hiên sáng lên, “Nói cho cậu biết nha, cô gái kia thật rất đoan trang, eo thon nhỏ mông đầy đặn, còn có cúp D nữa...”
“Câm miệng!” Nhâm Mục Diệu nhỏ giọng nói: “Tâm Du đã ngủ rồi.”
Có thể là do lúc trên máy bay hắn đã làm cô quá mệt mỏi, Nhâm Mục Diệu nhẹ nhàng đem cô đang dựa vào bả vai hắn chuyển qua hai chân của mình, vén lại sợi tóc đang bay trên trán cô, một lần lại một lần vuốt ve gò má trắng mịn.
Hô hấp của cô rất cạn rất cạn (ngắn), êm ái phả nhẹ lên mu bàn tay của hắn, mang theo chút hơi ấm, loại ấm áp này từ trong tim hóa thành một dòng nước ấm, lan ra khắp xung quanh.
————
Trong một gian phòng trọ nhỏ ở Vệ Thành.
Mặc dù nhỏ, nhưng nội thất bên trong cực kì cầu toàn.
Màu sắc ấm áp trang hoàng khắp nơi, lộ ra một cô gái nhỏ mềm mại, TV đặt trong phòng khách, tường trang trí bằng giấy dán tường màu hồng như tô vẽ thêm từng chút cho tình yêu.
Phòng ngủ đơn giản, theo tông màu trắng, rèm cửa sổ màu vàng nhạt đem ánh mặt trời hòa thuận vui vẻ ngoài cửa sổ ngăn lại, bên trong phòng ngủ chỉ còn là một khung cảnh mờ mờ cùng với một chiếc đèn ngủ màu da cam che khuất đi thứ ánh sáng chói mắt bên ngoài.
Trên sàn nhà quần áo tán loạn cùng với đồ lót, trên chiếc giường xốc xếch, đôi trai gái vẫn như cũ chồng lên nhau, giọng nói thở dốc, cùng với tiếng gầm nhẹ khàn đục trong căn phòng lẳng lặng vang vọng, giường phát ra âm thanh như tiếng nhạc đệm “lộc cộc, lệch kệch” không theo quy luật.
Trên vai Nhâm Dịch Tuấn đầy mồ hôi, bắp thịt nhô ra trên cánh tay kèm theo đó là những đường gân màu đỏ, ngang hông hắn được đôi chân ngọc thon dài của cô gái vòng quanh.
Lương Tử Ngưng nhắm chặt hai mắt, yêu kiều cực hạn, đón nhận thứ mạnh mẽ của hắn đánh thẳng vào.
Tóc của cô từng sợi một tán loạn ở trên gối, toàn thân căng thẳng, bị hắn định đoạt tới mức thần chí không rõ.
“Em...!A...!A, Dịch Tuấn, không được, em không được ——” Tiếng nói duyên dáng kêu to liên tục từ trong miệng cô bật ra, đôi tay cùng với hai chân dây dưa ôm lấy hắn chặt hơn.
“Khẩu thị tâm phi! Đáng bị phạt...” Lời vừa ra, đôi mắt đen u mị lập tức như lóe lên thứ ánh sáng lạnh, hắn ra sức chạy nước rút, mồ hôi bắn ra bốn phía, rơi lên trên bộ ngực sữa của Lương Tử Ngưng, cảnh tượng cực kỳ tuyệt hảo mê người...
Nhâm Dịch Tuấn gầm nhẹ một tiếng, dục vọng của hắn căng đầy giữa hoa kính của cô, thoải mái buông thả tinh hoa đầy lửa nóng.
Cô run giọng kêu lên, nhắm chặt đôi mắt lại.
Thân thể người đàn ông ướt đẫm mồ hôi, dần rút lui ra khỏi người của cô, xoay người nghiêng qua môt bên, lạnh lùng mà nói: “Kế hoạch nên bắt đầu rồi.”
Lương Tử Ngưng vốn vẫn còn đắm chìm trong làn sóng tình dục chưa lui, gò má màu hồng thoáng chốc trở nên tái nhợt, ngày này vẫn phải tới, mặc kệ cô cố gắng cầu nguyện cho ngày này vĩnh viễn đừng bao giờ tới, nhưng...
Cô trở mình một cái, rúc vào trong ngực hắn, gối đầu lên trái tim của hắn, có thể do thân thể mát mẻ của cô mà lòng hắn đột nhiên có lực nhảy mạnh, “Dịch Tuấn, không cần vội, chúng ta có thể chậm một chút nữa rồi hãy triển khai kế hoạch không?”
Đôi mắt hắn trở nên tà mị cùng với tức giận, hắn giận dữ lạnh lùng hỏi: “Sao em lại nói vậy? Chẳng phải chúng ta đã thương lượng với nhau rồi ư, lẽ nào bây giờ em chưa lâm trận đã muốn rút lui?”
“Không có...!Em không có ý đó, chẳng qua là...” Cô đặt tay lên bụng của mình, cắn răng một cái, nói: “Em có thai.”
“Cái gì?!!” Nhâm Dịch Tuấn nổi giận gầm lên một tiếng, ánh mắt hắn tức giận nhiều hơn là kinh ngạc, gân xanh trên trán nổi lên, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Có phải cô cố ý không? Cô cố ý mang thai đứa nhỏ của tôi, muốn phá hư kế hoạch của tôi?” Hắn dùng một tay bóp chặt chiếc cổ mảnh khảnh của Lương Tử Ngưng.
“Không...!Khụ, khụ! Không phải vậy...”
...