“Thì ra là đây mới là mục đích của anh sao.” Giọng nói trong trẻo lộ ra nhè nhẹ chua xót.
Tại sao bọc bên ngoài mục đích xấu xa này, lại là sự ngọt ngào, như được phủ một lớp kẹo bọc đường.
Trong nháy mắt, vỏ bọc đường lập tức có thể bể nát, lộ ra bản chất xấu xí bên trong.
Hôn lễ này chẳng qua là một sợi xích, khiến cô càng bị khóa chặt lại, vĩnh viễn cũng trốn không thoát lòng bàn tay của hắn, vĩnh viễn cũng không có tự do.
Tất cả mọi sự tốt đẹp đều là tưởng tượng của cô, đều là ảo ảnh.
Nhẹ nhàng bị gió thổi bay, dễ dàng tan vỡ.
Kiều Tâm Du không thể không nhận ra một sự thật, hắn không hề thương cô, một chút cũng không.
Tất cả đều là cô vọng tưởng mà thôi, là cô tự mình đa tình.
Ngoài cửa xe khung cảnh vội vã bị quay ngược lại, Kiều Tâm Du thẩn thờ nhìn ra cửa sổ, băng tuyết bao trùm cả vùng đất, giờ phút này lòng của cô cảm giác như mọi thứ trên đời này đều là sự gian trá.
Trở lại biệt thự, bà nội hào hứng đi ra, “Tâm Du, Nhà Thiết Kế đã sửa xong áo cưới và đem tới đây rồi, cháu mau vào mặc thử xem.”
“Bà nội.
.
.
.
.
.” Kiều Tâm Du tỏ ra biểu tình mất mát, hướng về phía bà nội cười nhạt một tiếng, xoay người nói với Nhâm Mục Diệu: “Chúng ta lên lầu nói chuyện một chút chứ?”
Hắn lãnh đạm liếc cô một cái, “Bà nội con có chuyện cần nói với Tâm Du.” Sau đó hắn lập tức dắt tay cô, bước lên lầu, tiến vào phòng ngủ chính.
“Rầm!” Hắn tức giận đóng sập cửa.
“Hôn lễ này hủy bỏ đi thôi.” Kiều Tâm Du suy nghĩ cặn kẽ, lãnh đạm nói.
“Hủy bỏ?” Đôi mắt đen của hắn thoáng nhìn cô, “Tại sao?”
“Bởi vì không cần thiết.
Tôi đã ký vào giấy đăng ký kết hôn rồi, hôn lễ chẳng qua chỉ là một hình thức mà thôi.” Kiều Tâm Du lãnh đạm nói, hi vọng đã tan vỡ, lòng của cô đau thật là đau, dường như đang có một thanh dao cùn đâm vào ngực cô, khiến nó đầm đìa máu tươi.
(*): trong convert ghi rõ là “thanh dao cùn”, QT cũng thế, ta cũng không dám sửa.
Nhâm Mục Diệu từng bước từng bước tiến tới gần cô, “Cô không muốn gả cho tôi?”
“Vì tôi nhận ra sự thật, tôi chỉ là đang chuộc tội, mà anh chẳng qua là đang trả thù tôi.” Từ đầu đến cuối đều thế.
Tâm cô đau đớn hơn so với nỗi đau trên thân thể gấp trăm ngàn lần.
Tại sao hắn lại muốn dùng những thứ hoa ngôn xảo ngữ (lời nói ngọt ngào, tốt đẹp) kia để lừa gạt lòng cô, sao lại tạo nên những kí ức tốt đẹp ấy bắt cô nhớ tới chúng, tại sao hắn lại dần dần đi vào lòng của cô?
Hắn đã từng bước, từng bước một, đem toàn bộ lòng cô mà đoạt lấy, rồi lại ngay lập tức lãnh đạm nói cho cô biết một câu, tất cả đều là cô tự mình đa tình, thật ra thì hắn vẫn luôn chỉ muốn lấy việc hành hạ cô làm thú vui.
“Nhìn bề ngoài cô rất thông mình, nhưng sao lại ngu xuẩn đến thế, đến bây giờ cô mới hiểu được sao? Cô sẽ không hồ đồ cho là tôi đối với cô có tình chứ?” khóe miệng Nhâm Mục Diệu cong lên một đường cong châm biếm.
“Đúng! Là tôi ngu ngốc, là tôi ngu xuẩn!” Dòng nước mắt lạnh trong trẻo dọc theo gương mặt nhỏ nhắn yêu kiều của cô, chậm rãi chảy xuống, giống như một chuỗi ngọc bị đứt, tuôn rơi như mưa, dòng nước mắt vì nhiễm màu xanh ngọc của chiếc áo khoác, trong nháy mắt trở thành một đóa hoa màu đen tuyệt vọng, “Tại sao, tôi biết rõ đó là lỗi của tôi mà, tôi cũng đã ngây ngốc tiếp nhận, chưa bao giờ phản kháng, nhưng tại sao..?”
Nhâm Mục Diệu ngưng tụ lại ánh mắt sắc bén bắn về phía Kiều Tâm Du, tiến lên phía mặt cô rồi dùng một tay giữ lấy cằm dưới của cô, “Hừ! Không ngờ cô còn có thể tỏ ra dáng vẻ tự mình đa tình như thế, ngoài mặt thì cô giả dạng như một nữ sinh nhỏ bé thuần khiết, nhưng từ trong xương tủy của cô lại là vẻ lẳng lơ, phiêu đãng hơn ai hết.
Chẳng trách được tên Phương Đình kia lại chung tình với cô như thế, ngay cả khi cô đã kết hôn rồi”
Nước mắt tuôn rơi, đôi mắt cô mơ hồ, cũng mơ hồ nhìn vẻ mặt dữ tợn của Nhâm Mục Diệu, Kiều Tâm Du lắc đầu, khóc không thành tiếng, mơ hồ nói không rõ: “Không phải vậy.
.
.
.
.
.
Không phải như vậy.
.
.
.
.
.”
Tay cô bóp chặt lại, gương mặt trắng bệch, lộ rõ vẻ thống khổ.
“Cô chắc tốn không ít công sức để câu dẫn anh ta! Chủ động cởi quần áo câu dẫn anh ta lên giường, hay là hạ thuốc, buộc anh ta đi vào khuôn khổ? Những chiêu này chắc cô rất giỏi sử dụng! Không trách được, trước đây sao cô lại thành thục như thế, thì ra là đã quen việc rồi.
Đúng rồi! Khi cô bị đặt ở phía dưới, chắc hẳn người cô rất phóng đãng cùng uốn éo, yêu kiều liên tiếp, cái loại phong thái kiều mị đó, đích thực có thể khiến cho đàn ông mất hồn, không trách được Phương Đình đối với cô lại nhớ mãi không quên.”
“Anh có thể vũ nhục tôi, nhưng không được vũ nhục anh Phương Đình.” Kiều Tâm Du cắn răng, khó khăn khạc ra những lời này.
Cô cảm thấy cằm của mình sắp rách ra.
Những thứ ngôn ngữ không chịu nổi kia giống như mưa đá, từng khối từng khối một đánh vào trên người cô, như những cột băng bén nhọn rạch ra da thịt của cô, như những đợt khí lạnh như băng thấm vào xương thịt cô.
.
.
.
.
.
Tay Nhâm Mục Diệu bỗng chốc buông lỏng, con ngươi đen giống như độc dược của hắn lập tức bắn tới bên cô, “Anh Phương Đình? Thật thân thiết.”
Kiều Tâm Du đột nhiên mất đi trọng tâm, té ngã trên nệm, “Anh muốn làm gì tôi cũng được, nhưng xin anh hãy bỏ qua cho anh ấy.” Cô không muốn để cho người vô tội bị liên lụy, bị thương tổn, cô vốn không thiếu những khoản nợ như thế này rồi.
“Cô đang cầu xin tôi bỏ qua cho tình nhân của cô sao?” Đuôi lông mày sắc bén của hắn nhảy lên.
Kiều Tâm Du cảm thấy bụng truyền tới từng trận đau đớn, chân mày cô nhíu chặt, nước mắt lẳng lặng chảy xuôi, “Anh cho là thế cũng được, phải! Tôi đúng là đang cầu xin anh đó.”
“Cầu xin? Vậy cũng nên cho tôi thấy một chút thành ý chứ?!” Đôi chân thon dài của Nhâm Mục Diệu bước tới, ngồi trên ghế sa lon, nhếch chân lên, “Cho tôi xem một chút thành ý của cô, rồi tôi sẽ quyết định có đối phó với bệnh viện Phương thị hay không.”
Thành ý? Đôi mắt Kiều Tâm Du run rẩy, vài giọt lệ trong suốt rối rít lăn xuống, cô di chuyển hai chân, sợ hãi quỳ ở trước mặt của hắn, “Được! Tôi cầu xin anh!” Giọng nói bất khuất thấy rõ không thể tha thứ, thấy rõ rất quật cường.
“Đây chính là thành ý mà cô nói sao? Tôi không cảm giác được.” Nhâm Mục Diệu cầm ly trà thủy tinh lên, nhàn nhã uống nước, bình thản nhìn cô.
“Vậy anh muốn thế nào? Muốn tôi đốt giấy tiền vàng mã cho Lương Tử Oánh sao?”
“Choang ——” ly thủy tinh bị đập xuống sàn nhà, trong khoảnh khắc, tan thành mảnh vụn, phản xạ nên thứ ánh sáng lấp lánh của đèn thủy tinh.
Nhâm Mục Diệu dùng một tay nắm chặt cổ áo của Kiều Tâm Du, “Lương Tử Oánh là do cô hại chết, cô căn bản không có tư cách đốt giấy tang cho cô ấy! Nhớ kỹ! Giá trị duy nhất để cô tồn tại chính là bị tôi đùa giỡn, cũng chính là cách để cô đền bù sai lầm!”
“Không phải là do tôi hại chết, tại sao toàn thế giới đều muốn quở trách tôi? Đó vốn không phải là lỗi của tôi, nhưng tại sao tất cả trừng phạt đều muốn tôi gánh chịu, tại sao chứ? Bởi vì tôi vừa sinh ra đã không có cha, cũng bởi vì khi tôi năm tuổi mẹ đã xa rời tôi sao? Cũng bởi vì tôi không cha không mẹ, cho nên, mới có thể để cho người người khi dễ, mặc cho người người định đoạt sao.
.
.
.
.
.” Cuộc sống ăn nhờ ở đậu vốn cực kì khổ nạn, mợ cô mỗi ngày đều nhục mạ, hành hung cô, bị em họ châm biếm giở trò đùa dai, còn có cuộc sống hắc ám trong tù giam hoàn toàn không có ánh mặt trời.
.
.
.
.
.
Tất cả tất cả, giống như từng thước phim thoáng qua trong đầu cô.