Nhâm Mục Diệu thấy cô gương mặt đẹp của cô hiện đầy nước mắt, con ngươi trong suốt sớm đã bị một làn nước làm cho che khuất, biểu tình dịu dàng của cô lộ ra đầy thương cảm.
Hắn cảm giác được lòng của hắn giống như đang bị ong mật đâm vào, cây gai nhỏ đâm thẳng vào trong xương tủy, mỗi một lần hít thở cũng mang theo một lần đau nhói.
Tay của hắn dần dần buông ra, “Trong mấy ngày này cô đừng hòng có suy nghĩ gì! Ngoan ngoãn ngồi đợi ở đây, chuẩn bị làm cô dâu đi!” Hắn hung tợn ném xuống những lời này, sau đó lập tức xoay người rời đi.
Tâm trí hắn hiện giờ cực kì rối loạn, cần tìm chỗ để giải tỏa.
Kiều Tâm Du xụi lơ ngồi trên sàn nhà lạnh như băng, trong tay cầm thật chặt khối ngọc màu đen, thứ duy nhất mẹ để lại cho cô, “Mẹ, con phải làm gì đây?”
Cô biết rất rõ yêu thương ác ma là đồng nghĩa với việc ‘thiêu thân lao đầu vào lửa’, mà cô lại còn không được chùn bước tự chịu diệt vong.
Ác ma vốn là thích, vô tình hay cố ý bắt lấy lòng người, sau đó sẽ lập tức tàn nhẫn tùy ý mà chà đạp.
Kiều Tâm Du giờ mới hiểu được, tự ái của mình trong mắt hắn không đáng giá một đồng.
Bụng truyền đến từng trận từng trận co rút đau đớn, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô đặt lên, “Con à, có phải con cũng đang trách cứ mẹ hay không, mẹ không thể giữ được cha con.
.
.
.
.
.
Nhưng mà, mẹ bây giờ chỉ còn có con thôi, thực sự chỉ có con thôi, cho nên con hãy cố gắng ở lại với mẹ có được hay không?”
Nước mắt lặng lẽ chảy xuống, lập lòe hiện lên ánh sáng nhạt, ánh sáng nhàn nhạt mà tan ra, nhưng thứ không tan được chính là bi thương.
.
.
.
.
.
————
Trong một vùng hoang vu, tại một căn nhà gỗ nhỏ cũ rách, cột gỗ có chút rửa nát, lảo đảo như muốn ngã, đoán chừng nếu gió Tây mãnh liệt thêm một chút nữa, sẽ có thể lập tức thổi ngã căn nhà gỗ nhỏ này rồi.
“A.
.
.
.
.
.” Bên trong truyền đến một tiếng tiếng kêu thảm thiết thê lương, khiến cho người ta run rẩy.
“Vạn Khải Phong, van xin anh bỏ qua cho tôi đi có được hay không?” Trầm Trạm Vân không bao giờ nghĩ đến có một ngày mình sẽ rơi vào trong tay tên tội phạm đang lẩn trốn này.
Sáng sớm hôm nay cô thấy được trên trang bìa của tờ báo ghi tin Nhâm Mục Diệu sắp kết hôn, cô quả thật cũng không thể tin đó là sự thật, không hiểu người đàn bà kia đã làm gì cho hắn, tại sao Nhâm Mục Diệu lập tức có thể mang tất cả mọi thứ dâng tặng cho người đàn bà thấp hèn chết tiệt Kiều Tâm Du kia.
Còn cô thì sao? Vì Nhâm Mục Diệu, cô đã ra tòa làm chứng, mang theo tiếng xấu ra đường, đồng nghĩa với việc cô không thể tìm một Ông Chủ tốt nữa.
Hơn nữa, bởi vì lần sảy thai lúc đó, trời cao đã tước đoạt tư cách làm mẹ của cô.
Cô đã bỏ ra rất nhiều..., nhưng tại sao ông trời lại không công bằng với cô như vậy, tại sao người phụ nữ kia không mất mát gì cả, lại có thể có tất cả.
Cô thật không cam lòng.
Nhâm Mục Diệu, anh đừng tưởng rằng sau khi cho tôi ba trăm ngàn là có thể bồi thường lại tất cả tổn thất của tôi.
Vốn là Trầm Trạm Vân muốn đi tìm Nhâm Mục Diệu, kết quả, ngay trước tòa cao ốc Nhậm thị, cô đã bị tên Vạn Khải Phong đang lẩn trốn này dùng thuốc mê bắt đến đây
Tên biến thái đáng chết đã lột sạch quần áo của cô, đem tay chân cô cột vào trên ghế, thời tiết đang rất lạnh, khiến trên người Trầm Trạm Vân nổi lên từng đợt lạnh buốt, lạnh đến mức làm cả người cô cứ run run, răng trên răng dưới liên tục va đập vào nhau.
Lẩn trốn suốt mấy ngày nay khiến chiếc cằm của Vạn Khải Phong vốn trơn bóng, giờ đã mọc đầy râu ria, tóc vì không được chăm sóc nên có vẻ tùy tính xốc xếch, bộ đồ tây trên người đã cũ rách đến mức không thể chịu nổi, trên đó còn dính vào một tầng dơ bẩn, nếu không nhìn kỹ, không chừng còn có thể xem hắn lầm thành tên ăn mày?
Thật không ngờ một người từng là Tiểu Khải lừng danh rầm rộ, là tổng giám đốc tập đoàn Vạn Hồng, hôm nay lại có kết cục suy bại này.
Ai ~~~ đây chính là kết quả của việc dám trêu chọc đến Nhâm Mục Diệu, vị tổng giám đốc tuyệt tình tàn ác.
“Bỏ qua cho cô?” Trong con ngươi vẩn đục của hắn lóe ra tia sáng khát máu của mãnh thú, ngón tay giữa của hắn đang kẹp một điếu thuốc thơm, khói nhẹ lượn lờ, “Bỏ qua cho cô? Vậy tôi cần gì phải tốn trăm phương ngàn kế bắt cô tới đây?”
“Anh.
.
.
.
.
.
Cuối cùng thì anh muốn gì?” Từng cảnh tượng bị lăng nhục trước đây nhanh chóng hiện lên trong đầu cô, nghĩ lại những chuyện cũ kinh hoàng kia, Trầm Trạm Vân không nhịn được, toàn thân run lẩy bẩy.
“Tôi muốn gì!” Con ngươi Vạn Khải Phong đỏ bừng quét mắt nhìn cô một cái, “Tôi chỉ muốn lấy một chút tiền bồi thường từ cô, cô hại tôi thê thảm như vậy, cô nói xem tôi có nên lấy chút tiền bồi thường hay không?”
Hắn đến gần Trầm Trạm Vân, dùng hai ngón tay bóp chặt đầu thuốc lá, dần dần đưa đến gần cánh tay của cô.
.
.
.
.
.
Trầm Trạm Vân liều mạng giãy giụa, nhưng sợi dây vẫn vững vàng đem cô buộc chặt trên ghế, cô căn bản là không động đậy được, cô sợ hãi mà nhìn chằm chằm vào đầu thuốc lá sắp chạm vào cánh tay mình, vội vàng gật đầu, “Nên, nên! Anh muốn bao nhiêu?” Khóe mắt cô bắt đầu có nước mắt.
“Không nhiều lắm, 20 triệu.” Vạn Khải Phong lần nữa hít vào một hơi thuốc lá.
“20 triệu?” Trầm Trạm Vân không nhịn được lớn tiếng kêu, “Anh quá tham lam rồi”
“Tôi nghĩ cái tên họ Nhâm kia còn cho cô nhiều hơn ấy chứ” Hắn đưa đầu thuốc lá dí đến gần cánh tay của cô, một tay kia kẹp thẻ ATM, “Nói! Mật mã!”
“Làm sao anh có thẻ ngân hàng của tôi?.” Trầm Trạm Vân biết lời này là dư thừa, trên sàn nhà quăng bừa bãi quần áo của cô, còn có ví tiền rỗng tuếch.
Hắn đè mạnh xuống đầu điếu thuốc nóng vào tay cô, “Á ——” Trên làn da trắng nõn bay ra vài vệt khói xanh.
“A.
.
.
.
.
.” Một tiếng kêu thê thảm trong nháy mắt phá vỡ bầu không khí lạnh như băng.
“Tôi nói, tôi nói.
.
.
.
.
.” Trầm Trạm Vân nghẹn ngào nói.
Vạn Khải Phong ném đầu thuốc lá đã tắt đi, “Cô chịu nói sớm thì đã không cần phải hứng chịu nỗi đau da thịt rồi, không phải sao!”
Da cô vốn đã bị đông cứng tới mức trắng bệch, giờ chỗ da bị phỏng giống như thịt bị thiêu cháy, máu chảy xuống, chung quanh nó lại có một vòng tròn màu đỏ.
Vạn Khải Phong híp mắt, tầm mắt háo sắc tà mị đảo quanh trên người cô.
Cô khẩn trương hỏi: “Anh, anh muốn làm gì.
.
.
.
.
.
anh không đi rút tiền sao.
.
.
.
.
.”
“Không vội, không vội.
Chân máy ATM không dài, sẽ không chạy mất.”
Trầm Trạm Vân dời tầm mắt xuống dưới, nhìn quần áo trên đất của mình, dò hỏi: “Tiền anh cũng lấy được rồi, có thể trả quần áo lại cho tôi không, tôi thật sự rất lạnh.”
“Cô không mặc quần áo so ra đẹp mắt hơn.” Trong con ngươi lạnh băng lóe ra một ngọn lửa tối đen, hắn dần dần đến gần Trầm Trạm Vân.
Toàn thân cô không khỏi run lên, “Anh muốn làm gì? Tên biến thái này cách xa tôi một chút.
.
.
.
.
.”
“Tiền bạc hay người, tôi đều không bỏ qua!” Gương mặt Vạn Khải Phong thật ác độc như Hung Thần Ác Sát, hắn giơ tay tặng cho cô một cái tát, “Con đàn bà thúi, tôi chơi cô, chính là vinh hạnh của cô, cô còn dám đi kiện tôi, nếu không phải tại cô, tôi làm sao có thể trở thành như bây giờ!”
“Không phải tôi cố ý muốn kiện anh, là Nhâm Mục Diệu, chính là Nhâm Mục Diệu, là anh ta ép buộc tôi, tôi không còn cách nào khác.
Chúng ta đã từng có với nhau một đứa con, anh bỏ qua cho tôi đi được không, 20 triệu tôi sẽ cho anh.
Van xin anh bỏ qua cho tôi.
.
.
.
.
.” Trầm Trạm Vân bỗng cảm thấy trên mặt có một trận khí cay nóng.