Bà nội Nhâm thấy cô ăn như hổ đói, vội vàng đưa lên một chén canh, “Con ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn.”
“Ăn đi!” Một miếng chân giò Thạch Anh được gắp vào dĩa của Kiều Tâm Du, Nhâm Mục Diệu thờ ơ nhìn cô một cái.
Mùi dầu béo ngậy, khó chịu phát ra từ chân giò làm khuấy động lên từng trận đảo lộn trong dạ dày Kiều Tâm Du “Ụa ——” một cơn khí nóng hướng thẳng lên trên cổ họng cô.
“Thật xin lỗi!” Cô vội vàng che miệng, chạy nhanh về phòng vệ sinh.
Mang thai cũng được bốn tháng rồi, đáng lẽ ra cô phải không còn nôn mửa nữa, hoặc chí ít cũng phải giảm bớt rồi mới đúng.
Nhưng phản ứng nôn mửa của Kiều Tâm Du lại ngày càng nhiều.
Nhâm Mục Diệu nghiêng mắt, lười liếc nhìn cô, xong xuôi hắn tiếp tục ăn cơm, còn ăn một cách say sưa ngon lành.
Bà nội Nhâm thở mạnh ra, rồi vuốt vuốt đôi đũa trong tay, “Thằng hư này, nó là vợ của cháu, mà cháu cũng không thèm quan tâm sao!”
“Phụ nữ có thai, nôn mửa rất bình thường mà.” Nhâm Mục Diệu bình thản nói: “Bà nội à, đầu bếp nấu món ăn này không tệ, bà nên ăn nhiều một chút đi.”
Bà nội Nhâm hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái, rồi đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh.
“Ụa.
.
.
.
.
.
ụa.
.
.
.
.
.” Cô nôn tất cả những món ăn khi nãy còn ‘ăn như hổ đói’ ra, nhưng vẫn còn chưa đủ, lại thêm một trận co rút dạ dày kéo tới, khiến tất cả dịch mật còn lại cũng được phun ra ngoài.
Kiều Tâm Du vì không muốn bà nội lo lắng, nên khóa cửa phòng vệ sinh lại.
Bà nội Nhâm chỉ có thể đứng ngoài cửa mà gõ, “Tâm Du, cháu mau mở cửa cho bà đi.”
“Bà nội, con.
.
.
.
.
.
ụa.
.
.
.
.
.
Không sao.
.
.
.
.
.” Nôn mửa làm sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy.
Chất lỏng sềnh sệch xen lẫn từng vệt máu, mấy ngày nay cô đều nôn ra máu.Có thể vì phản ứng nôn mửa quá kịch liệt, tiếp đến, bụng cô lại truyền đến một cơn đau đớn vì co rút.
Kiều Tâm Du nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng hơi nhô lên, “Con à, con nhất định phải kiên cường với mẹ nha!”
Ngoài cửa, truyền đến tiếng ‘lách cách’ của chìa khóa, Kiều Tâm Du vội vàng mở cửa, bàn tay cô giữ chặt nắm cửa lạnh như băng, lại còn khẽ run lên, “Tại sao lại là anh.
.
.
.
.
.”
Gương mặt tuấn tú của Nhâm Mục Diệu vẫn bình tĩnh, “Bà nội bảo tôi tới xem xem cô nôn xong chưa.”
“Bà nội đâu?” Kiều Tâm Du không dám ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt của hắn quá mức sắc bén, đâm thẳng vào lòng dạ yếu đuối của cô, khiến cho nó vấy máu.
“Đi ngủ rồi, mọi người đang ăn cơm, mà cô lại chạy tới nơi đây nôn mửa, thử hỏi còn ai muốn ăn nữa chứ!”.
Giọng trách cứ của hắn cứ như cơn gió lạnh vào mùa đông, khiến lòng cô hoàn toàn đóng thành băng.
Kiều Tâm Du cúi đầu không thể thấp hơn nữa, “Lần sau tôi sẽ chú ý.”
“Sau này, cô không cần phải dùng cơm với chúng tôi nữa.” Nhâm Mục Diệu lãnh đạm nói.
“Ừ!” Cô nặng nề gật đầu hai cái.
Nhâm Mục Diệu đối với phản ứng nhẫn nhục chịu đựng của cô cảm thấy rất tức giận, cô đang dùng cách nhẫn nhịn mà im lặng phản kháng hắn sao?
“Cô không phải rất thích ngủ sao! Vậy cô mau đi dùng cơm với chị Vương và mấy người giúp việc đi, ăn xong thì đi ngủ sớm.”
Muốn cô cùng ăn cơm với những người giúp việc kia.
Tại sao hắn lại lựa chọn loại phương thức này mà vũ nhục cô? Chà đạp tự ái của cô không nói làm gì, nhưng hắn lại còn muốn cô bẽ mặt?
“Tôi biết rồi.” Kiều Tâm Du cắn chặt môi, cố gắng giữ cho giọng của mình có vẻ tự nhiên, cùng chút khinh thường.
Dòng nước lạnh như băng từ trong hốc mắt trực xông ra, nhưng cô không thể khóc, không thể ở trước mặt hắn mà khóc, cô không thể để cho hắn nhìn thấy dáng vẻ yếu thế của mình được.
Chẳng qua, thứ nước mắt mặn mặn, lại chua chát ấy sắp không thể nhịn được nữa rồi, cô đi lên trước ——
Lúc cô sắp vòng qua người Nhâm Mục Diệu, lại bị thân hình cao lớn của hắn cản lại, ngăn cản đường đi của cô, “Cô không có gì để nói ư?”
“Không có.”
“Cô.
.
.
.
.
.” Nhâm Mục Diệu càng ngày càng muốn phát hỏa, mấy ngày nay hắn cố ý ở lại công ty rất khuya mới về nhà, hắn cố ý thờ ơ cô, muốn cô nhận lỗi với hắn, kết quả —— cô lại dửng dưng với hắn.
“Tôi mệt rồi.
.
.
.
.
.” Kiều Tâm Du vòng qua hắn, đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Đôi con ngươi sâu thẳm vội lướt qua thân hình mảnh mai kia, nhưng chỉ mới dừng lại một chút, ánh mắt hắn có chút mờ mịt, tim chợt bị một lưỡi dao sắc bén đâm xuống, đau đớn không dứt.
.
.
.
.
.
Trở về phòng, Kiều Tâm Du rửa mặt, thay chiếc áo ngủ bằng vải cotton rồi chui vào chăn.
Khép mắt, trong đầu cô đều là những ánh mắt cùng với gương mặt tức giận của hắn mấy ngày qua, bên tai còn vang vọng giọng nói lạnh lùng của hắn.
Kiều Tâm Du cảm thấy thật lạnh, toàn thân cô không ngừng run rẩy, cảm giác lạnh từ từ, từ dây thần kinh của cô mà thấm ra bên ngoài.
Cô ôm chặt lấy bản thân mình, đem chính mình co rúc lại, dường như chỉ có như thế, cô mới có thể có cảm giác an toàn hơn.
————
Nhâm Mục Diệu trong phòng làm việc bên cạnh uống rất nhiều rượu, nhưng cảm giác khó chịu kia không hề tiêu giảm đi chút nào, ngược lại càng uống càng rõ ràng hơn.
Đôi mắt lạnh chợt lóe lên, “Xoảng ——” ly thủy tinh đã được ném đến bên vách tường, trong khoảnh khắc bể tan thành những mảnh vụn.
Hắn chợt đứng lên, đi tới phòng ngủ chính, mở cửa, bên trong lập tức truyền đến tiếng hít thở nhỏ nhẹ, trong không khí nhàn nhạt mùi thơm, cùng với mùi trên người cô giống nhau như đúc.
“Hừ ——”.
Đôi môi mỏng giương lên.
Hắn biết, mỗi đêm khuya hắn trở về phòng ngủ, cô rõ ràng còn tỉnh, lại giả vờ ngủ.
Được thôi! Hắn sẽ cho cô giả bộ tiếp, xem cô có thể giả bộ tới khi nào? Nhâm Mục Diệu vén chăn lên, chui vào, bực mình mà đem cả người lạnh như băng của hắn dựa sát vào cô thật kín, hưởng thụ nhiệt độ ấm áp trên người cô.
Kiều Tâm Du nhắm chặt hai mắt, cảm giác được sau lưng mình có mùi rượu kèm theo đó là hơi thở tức giận của hắn, chất cồn trong rượu dường như đang làm hắn tức giận nhiều hơn, hô hấp nóng bỏng cứ phả vào bên chiếc cổ trắng của cô.
Nhưng người hắn lạnh quá, lạnh như băng, hắn ôm chặt lấy cô, Kiều Tâm Du cảm giác lưng mình ngày một lạnh, khí lạnh dần dần chiếm lấn bản thân cô, giống như cô đang rơi vào địa ngục.
Vẫn không có phản ứng gì, để xem cô có thể giả bộ tới khi nào!
Nhâm Mục Diệu không đạt được mục đích thì không bao giờ chịu bỏ qua, bàn tay lạnh như băng của hắn dò vào áo ngủ cô, chậm rãi dời lên trên, thành công chiếm lấy thứ tròn tròn mềm mại.
Hắn đã được như ý nguyện nghe được một tiếng tiếng hít thở sâu vào của cô, dường như loại phản ứng này vẫn chưa thể thỏa mãn hắn, hắn cũng không tính tha cho cô dễ dàng.
Bàn tay thô ráp, tiếp tục vuốt ve da thịt nõn nà, cùng với thứ màu đỏ thẩm trên quả đào.
.
.
.
.
.
Toàn thân Kiều Tâm Du căng thẳng, nhịp tim cô nhanh chóng tăng nhanh, mặt đã đỏ hết lên, bàn tay cô giữ chặt bàn tay thô ráp của hắn, “Đừng.”
Đôi môi mỏng của Nhâm Mục Diệu dán chặt vào lỗ tai cô, “Đã tỉnh rồi sao? Thế nào, không tiếp tục giả vờ ngủ nữa sao!” Lời nói đen tối của hắn xen lẫn hơi thở ấm áp, khiến Kiều Tâm Du cảm giác được cô lúc này đang đứng ở giữa hai tầng lạnh và nóng, cực kì đau khổ, giày vò.