Ánh sáng trong trẻo lạnh lùng nhàn nhạt phản chiếu lên thân thể ba người, tạo thành một bức họa yên tĩnh, mọi thứ dường như đã dừng lại.
Chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt cùng tiếng không khí lướt qua là di động.
Trong bầu không khí lạnh băng nhàn nhạt mùi thuốc khử trùng, còn có mùi máu tươi.
Nhâm Mục Diệu ngây ngô nhìn đôi tay mình, con ngươi hắn mơ hồ đã bị màn đêm nuốt chửng, rõ ràng hắn chưa từng để ý một việc nào như vậy, rõ ràng tim của hắn đã đóng băng theo thi thể thật lạnh của Lương Tử Oánh, tại sao, tại sao khi hắn trơ mắt nhìn con dao găm sắc bén kia cắm vào trong thân thể của cô, trong nháy mắt, hắn lại đau như vậy, giống như thứ mà con dao kia đâm vào thật sự là thân thể của hắn.
Sẽ không đâu! Cô trong lòng của hắn sẽ không quan trọng như vậy đâu.
Nhâm Mục Diệu một mực phủ nhận sự thật này, bởi vì nếu thật như thế thì trái tim của hắn đã vượt rào rồi.
Hắn rõ ràng vẫn nắm giữ quyền chủ đạo trong trò chơi này.
Hắn đối với cô có một chút khác thường, có lẽ là vì chưa từng tiếp xúc qua cô gái nào như vậy chăng, có lẽ là vì lần đầu trải qua loại cảm giác mới mẻ như vậy, có lẽ là vì đề nghị lúc trước Ám Dạ Tuyệt đã đưa ra cho hắn, vì muốn bắt lòng cô làm tù binh cho nên.
.
.
.
.
.
Nhâm Mục Diệu cố tìm đủ loại lý do để giải thích loại cảm giác này.
Lúc bắt đầu là hắn muốn trả thù cô, trong trò chơi này, hắn đã không muốn thua tim của mình.
Hôn nhân? Tình yêu? Đều là hư ảo, chỉ có những kẻ ngu ngốc mới vui vẻ chịu đựng, hắn - Nhâm Mục Diệu không cần thứ tình yêu ngu ngốc đó!
Hắn sẽ không quên, ở sâu trong trí nhớ, cha mẹ lần lượt cãi vã, lần lượt đánh nhau.
.
.
.
.
.
Tâm hồn hắn khi còn nhỏ là do từng mảnh, từng mảnh kí ức bi thương kia ghép lại.
Cửa phòng giải phẩu đột nhiên bị đẩy ra, ba người đàn ông cao to vội giành chủ quyền được vây quanh vị bác sĩ.
“Thế nào rồi?” Phương Đình vội vàng hỏi.
Bác sĩ kéo xuống khẩu trang, Quý Kiệt Tích nhìn ba gương mặt tuấn tú khần trương tới mức buồn cười này, “Các anh đừng làm vẻ mặt nghiêm trọng như vậy có được hay không, như thế thật khiến tôi cảm thấy mình quan trọng đấy, tôi sẽ xấu hổ.” Hắn đùa cợt, nhã nhặn mỉm cười.
“Thương thế của Tâm Du thế nào rồi?” Nhâm Mục Diệu lạnh giọng, đủ để đem nước đông thành khối băng.
Quý Kiệt Tích gãi gãi đầu, “Lưỡi dao cách thai nhi nửa tấc, cho nên đứa bé rất an toàn.” Hắn trả lời kiểu ông nói gà bà nói vịt.
“Thương thế của Tâm Du như thế nào?” Đinh Hạo Hiên lặp lại lời Nhâm Mục Diệu nói.
“Dao chỉ cắt rách lớp da bên ngoài, không phải là đâm sâu vào.
Cho nên vết thương không sâu, không có thương tổn đến nội tạng, nhưng vết thương rất dài, may 20 mũi.” Quý Kiệt Tích còn dùng đồng hồ đeo tay diễn tả chiều dài của vết thương.
Phương Đình khẽ cau mày, nghi ngờ hỏi: “Chỉ vá lại vết thương, loại giải phẫu nhỏ như vậy, mà cậu cần tốn nhiều thời giờ vậy sao?”
“Vì phải vá lại vết thương cho đẹp một chút chứ sao!” Quý Kiệt Tích dương dương đắc ý cười một tiếng, ánh mắt yêu mị, có ý quyến rũ ba gương mặt tuấn tú trước mắt.
“Khi nào cô ấy tỉnh?” Nhâm Mục Diệu cảm thấy bác sĩ này rất không đáng tin.
“Vì bị lạnh, cho nên hiện giờ cô ấy đang sốt cao.”
————
Ngoài cửa sổ bóng đêm tràn ngập, thành phố bị vẻ xa hoa truỵ lạc bao vây, cực kì rực rỡ, hoàn toàn không biết ở một nơi nào đó bầu không khí lại cực kì tịch mịch, không bị vẻ phồn hoa, rực rỡ ấy ảnh hưởng.
.
.
.
.
.
Đêm mùa đông, luôn là lạnh lẽo hiu quạnh, gió lạnh mãnh liệt lạnh đến thấu xương.
Nhâm Mục Diệu đứng lên đem cửa sổ đang hở ra một chút đóng lại.
Trên gương mặt tao nhã của Kiều Tâm Du hiện lên vẻ ửng hồng, không biết là vì sốt cao, hay là bị Trầm Trạm Vân đánh.
Môi của cô có chút tím, cùng với trắng bệch, phía trên còn nứt ra một lớp da.
Hai mắt cô nhắm chặt, lông mi dài nhỏ khẽ run, cô giống như đang ngủ không yên giấc.
Nhâm Mục Diệu vươn tay, thăm dò một chút nhiệt độ trên trán cô, vẫn còn nóng, giống như đang muốn đốt cháy không khí.
Bàn tay Nhâm Mục Diệu không lập tức rời đi, chỉ êm ái vuốt ve gò má nóng hổi của cô, cảm giác mềm mại tinh tế, hệt như một loại thạch trái cây.
Cô dường như đang mơ thấy ác mộng, đột nhiên vươn tay gắt gao níu lấy bàn tay Nhâm Mục Diệu, cánh môi trắng bệch hé mở, “Mẹ, đừng bỏ con.
.
.
.
.
.Mẹ, mẹ tỉnh dậy đi có được hay không.
.
.
.
.
.” Giọng nói đứt quãng từ trong miệng bật ra, trong giọng nói lộ ra cảm giác thê lương tuyệt vọng, giống như toàn bộ thế giới của cô đã sụp đổ
“Tâm Du, tỉnh lại đi.
.
.
.
.
.” Hắn nhẹ nhàng lay người cô, hi vọng có thể cứu cô ra khỏi ác mộng.
Hô hấp nóng bỏng chạm vào trên tay Nhâm Mục Diệu, hắn cảm thấy trong lòng bàn tay cô đang toát ra mồ hôi lạnh, hắn muốn thoát ra khỏi bàn tay cô, để lau mồ hôi giúp cô.
“Đừng đi, đừng đi.
.
.
.
.
.” Kiều Tâm Du lẩm bẩm nói.
Nhâm Mục Diệu ngồi xuống bên giường, con ngươi sâu thẳm, tối tăm tới mức không thấy đáy, hắn không hề chớp mắt ngưng mắt nhìn cô, dường như muốn học cách hiểu cô, cũng học cách hiểu mình.
.
.
.
.
.
————
“Ư.
.
.
.
.
.” Kiều Tâm Du thống khổ rên rỉ một tiếng, tỉnh dậy lập tức cảm giác toàn thân ê ẩm, cùng đau nhức.
Mở ra đôi mắt vô lực, nhìn chung quanh một chút, căn phòng xa lạ, trần nhà trắng như tuyết, đèn treo đơn giản, vách tường màu trắng, “Đây là đâu?”.
Lời vừa ra khỏi miệng, cô mới phát hiện giọng mình đang khàn khàn, giọng nói thô kệch như tiếng vịt kêu.
Động tĩnh rất nhỏ, cũng đủ để giấc ngủ đang rất cạn của Nhâm Mục Diệu biến mất, “Em đã tỉnh rồi?” Giọng nói có chút kích động.
Nghe được bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc, người Kiều Tâm Du như bị một dòng điện lưu chảy qua, toàn thân cô không nhịn được run lên, ý thức mơ hồ, kí ức giống như băng ghi hình lập tức lướt qua trí óc cô.
“Đứa nhỏ.
.
.
.
.
.” Cô run rẩy sờ sờ bụng của mình.
Nhâm Mục Diệu sợ cô chạm phải vết thương của mình, ngay lập tức giữ lấy tay cô, “Đứa nhỏ không có chuyện gì, con dao không làm thương tổn đến đứa bé.”
Kiều Tâm Du cảm giác tay vì bị hắn cầm nhiệt độ chợt giảm xuống, cô lạnh run rút nó trở lại, đôi mắt cô chậm rãi khép, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, cô bình thản nói: “Đã làm anh thất vọng rồi.”
“Tình huống ngày hôm qua quá đặc thù, lúc đó chẳng qua là kế hoạch để cứu em.
.
.
.
.
.” Nhâm Mục Diệu vội vàng giải thích, những lời khi đó không phải là xuất phát từ tâm hắn.
Nhưng, Kiều Tâm Du không muốn nghe.
“Đủ rồi!”.
Giọng Kiều Tâm Du cao lên mấy đexiben, vẫn như cũ khàn khàn, khó nghe, “Tôi không muốn nhớ lại những chuyện phát sinh ngày hôm qua nữa, anh làm ơn đừng nhắc lại, được không?”
Kiều Tâm Du bịt kín lỗ tai, những lời hắn nói ngày hôm qua như muốn ‘lăng trì’ cô, vết thương vẫn còn đang chảy máu, cô không muốn đã đau lại càng đau hơn.
...