“Cộc, cộc!” Phương Đình đứng ở cửa phòng bệnh, mặt hắn lộ rõ vẻ lo lắng, con ngươi vốn tràn đầy ánh sáng giờ đã bị một tầng mây đen bao phủ chặt chẽ.
Nhâm Mục Diệu nhàn nhạt liếc hắn một cái.
Phương Đình đi tới, thăm dò nhiệt độ trên trán Kiều Tâm Du, “Hết sốt rồi.Tâm Du, vết thương còn đau không?”
Cô thẩn thờ lắc đầu một cái, chỉ có trái tim vẫn không ngừng co rút đau đớn.
Con ngươi Phương Đình mờ mịt, hơi thở hắn ảm đạm, “Nhâm tiên sinh, kiếm một chỗ đi, tôi có lời muốn nói với anh.”
“Em trước tiên nghỉ ngơi thật tốt đi đã, chút nữa bọn anh sẽ trở lại thăm em.” Bàn giao toàn bộ mọi việc, Nhâm Mục Diệu đi theo Phương Đình ra khỏi phòng bệnh.
Bọn họ đi tới phòng làm việc của viện trưởng.
Phương Đình cầm bản kiểm nghiệm trên bàn, “Ngày hôm qua, vì lo lắng cho đứa bé của Tâm Du, cho nên tôi đã làm kiểm tra nước ối, kết quả —— dương tính.”
Con ngươi Nhâm Mục Diệu ngưng tụ nên một tầng mây đen, “Anh có ý gì?”
“Đứa nhỏ trong bụng Tâm Du có triệu chứng của bệnh Đường Thị Tống Hợp, cũng gọi là chứng Mông Cổ Chủng Hình, Tiên Thiên Ngu Hình (tóm lại là hội chứng down http://vi.wikipedia.org/wiki/H%E1%BB%99...!%A9ng_Down).
Những đứa trẻ mắc bệnh này trí lực rất thấp, bề ngoài dị dạng, trưởng thành chậm, tuổi thọ cũng không cao.
Sản phụ lớn tuổi hoặc là phụ nữ trong gia tộc có lịch sử bị bệnh có thai, hoặc phụ nữ mang thai lúc tâm tình không tốt, thì tỷ lệ sinh ra đứa trẻ mắc chứng Đường Thị khá cao.”
Nhâm Mục Diệu bĩu môi một cái, con ngươi đen âm trầm như màn đêm, “Tỷ lệ bao nhiêu?.”
“Mặc dù không thể nói là trăm phần trăm, nhưng vì lần bị thương này, do tác dụng của thuốc tê, cộng với các loại thuốc tiêu viêm cho nên.
.
.
.
.
.
Đứa nhỏ ở trong cơ thể mẹ vì phải hấp thu những thứ thuốc còn sót lại này, chắc chắn sẽ không khỏe mạnh.”
“Ừ!” Nhâm Mục Diệu cảm giác lòng mình khẽ run, khí lạnh xông thẳng vào trong lòng hắn.
“Đừng nói cho Tâm Du biết, tôi sợ cô ấy sẽ không chịu nổi sự thực này.”
Nhâm Mục Diệu rất khó tưởng tượng, nếu Kiều Tâm Du chăm sóc một đứa bé có trí lực thấp, bề ngoài dị dạng, đối với cô ấy mà nói có phải hay không chính là một loại hành hạ.
Mà đối với đứa bé kia mà nói, phải sống dưới ánh mắt khác thường của mọi người, phải chăng cũng là một loại đau khổ.
Môi mỏng mím chặt lại như dao, Nhâm Mục Diệu cắn môi nói: “Đứa bé này không thể giữ được!” Hắn và Kiều Tâm Du rồi sẽ có đứa trẻ khác.
“Tuy rằng nên để đứa bé ‘sảy’ mất sớm thì tốt hơn, nếu như thế sức khỏe của thai phụ sẽ sớm khôi phục lại, tỉ lệ nguy hiểm cũng nhỏ.
Nhưng với tình trạng bây giờ của Tâm Du, sức khỏe cô ấy quá yếu rồi, còn đang bị thương nữa, sẽ chịu không được giải phẫu sinh non.”
“Biết rồi.” Con ngươi ảm đạm, phủ một tầng sương mù, làm cho người ta nhìn không thấu lòng của hắn, “Lập tức cho Tâm Du làm thủ tục xuất viện đi.”
“Nhâm tiên sinh!”.
Chân mày Phương Đình nhăn lại.
“Tâm Du là vợ của tôi, Phương viện trưởng có quá quan tâm đến cô ấy hay không?” Nhâm Mục Diệu nói xong lời này, lập tức xoay người ngay sau đó.
Mỗi lần hắn thấy Phương Đình quan tâm Kiều Tâm Du như vậy, hắn lại tức giận.
Tiếp tục ở lại bệnh viện này, sẽ không tránh được Phương Đình mỗi ngày đi ‘Kiểm tra phòng’, vì để tránh cho đêm dài lắm mộng, nên chặn đường lui tới của hai người họ thì tốt hơn.
Nhâm Mục Diệu đi tới ngoài phòng bệnh của Kiều Tâm Du, hít sâu một hơi, giấu vẻ âm trầm trong đôi mắt, cố nặn ra một nụ cười mỉm hư ảo, đang muốn đẩy cửa đi vào, bên trong bỗng truyền đến giọng nói chuyện nhỏ ——
“Con à, tha thứ cho mẹ có được không, không phải mẹ muốn đẩy con về phía nguy hiểm.
.
.
.
.
.
Chỉ là, cha con không cần con, ông ấy hận con.
.
.
.
.
.
Nếu quá trình con ra đời và lớn lên không có cha, con có hận mẹ không.
.
.
.
.
.”
Bản lưng gầy của Kiều Tâm Du dựa vào đầu giường, tay từng chút khẽ vuốt ve phần nhô lên của bụng mình, trong con ngươi phản chiếu nên những đợt sóng sáng, ánh mắt từ ái.
Từng đợt sáng của mặt trời chiếu vào cửa sổ, vẩy vào lên trên mặt của cô, giống như đang khiến làn da cô thêm phần mềm mại và sáng bóng.
Dường như, Kiều Tâm Du cảm nhận được hơi thở quen thuộc, đầu cô hướng ra cửa, lẳng lặng nhìn hắn.
Con ngươi đen xoay chuyển một cái, lập tức đem vẻ cứng ngắc che giấu đi, lạnh lùng che giấu tất cả, hắn cất bước đi vào, “Hôm nay...!xuất viện.”.
Giọng nói bá đạo không cho người khác có dị nghị cùng với nghi vấn.
Hắn chỉ là theo lễ phép hướng Kiều Tâm Du giao phó một câu mà thôi.
Kiều Tâm Du cúi đầu, chân mày nhíu chặt, “Ừ!” Thấp giọng đáp lại một câu.
Cô không có tư cách chất vấn, hay phản đối quyết định của hắn.
Chỉ nên làm một con rối, mặc cho chủ nhân chi phối.
Trầm mặc một trận lâu, sự lúng túng giữa hai người ngày càng nhiều.
Nhâm Mục Diệu đi tới bên cửa sổ, nhìn khung cảnh mùa đông phiền muộn, cô tịch bên ngoài.
Kiều Tâm Du nghiêng người, nhắm mắt, giả bộ ngủ.
“Những lời tôi nói lúc ở căn nhà gỗ đều là vì cứu em, vì để cho Vạn Khải Phong rối rắm, để cho anh ta luống cuống tay chân, vậy mới có sơ hở, khiến Dạ Mị bắt kịp cơ hội chính xác để cứu em.
Kế hoạch diễn ra rất tốt, không nghĩ tới em lại.
.
.
.
.
.” Nhâm Mục Diệu đợi cô mở miệng hỏi chuyện ngày hôm qua, nhưng hắn chờ thật lâu, lâu tới mức kiên nhẫn của hắn cũng đã tiêu biến một cách quỷ dị rồi.
Hắn dần dần chột dạ, phỏng đoán rằng Kiều Tâm Du đã đem mọi lời hắn nói tin là thật.
Hắn đang giải thích với cô sao? Tại sao khi cô nghe vào lại không có cảm giác như vậy.
“Xin lỗi! Tôi đã phá tan kế hoạch của anh rồi.” Kiều Tâm Du vẫn như cũ đưa lưng về phía hắn.
Cứu cô? Cứu cô, mà có thể chê bai cô như thế? Cứu cô, mà có thể chà đạp tự ái của cô như thế? Cứu cô, mà có thể làm tổn thương cô như thế?
Cứu cô? Một lý do thật rất chính đáng, khiến hành vi lãnh khốc vô tình của hắn được phủ lên một lớp vàng kim chói lọi.
‘Cứu’ trong lời nói của hắn, chính là nghiền nát, làm bẩn lòng của cô, đổi về một khối thân thể không linh hồn.
“Tôi đã giải thích với cô thật rõ ràng, sao cô còn cố chấp không tha thứ cho tôi!” Tức giận khiến giọng nói Nhâm Mục Diệu cường ngạnh khí phách.
“‘Tha thứ’ đối với anh mà nói có quan trọng không?” Kiều Tâm Du lạnh lùng nói.
Hắn nháy lên đôi mắt, “Kiều Tâm Du!” Nhâm Mục Diệu thét lên.
Kiều Tâm Du lạnh như băng, lại quật cường như thế, khiến hắn không biết phải làm sao với cô bây giờ?
————
Nhâm Mục Diệu nói một, không người nào dám nói hai.
Mặc dù đợt giải phẫu của Kiều Tâm Du vẫn chưa qua 24h, cần phải tĩnh dưỡng, nhưng khi Nhâm Mục Diệu ra lệnh một tiếng, mọi người vẫn phải cho phép cô về nhà họ Nhâm, không người nào dám ngăn trở.
Hắn đã an bài hai bác sĩ tư nhân, còn có một vị Doanh Dưỡng Sư phụ trách dinh dưỡng cho người bệnh.
“Tôi muốn ở phòng khách!” Nhâm Mục Diệu đang bế Kiều Tâm Du đi tới phòng ngủ chính, nhưng cô đột nhiên lên tiếng, giọng nói yếu ớt nhưng kiên quyết.
“Lý do?” Nhâm Mục Diệu sửng sốt một chút, hỏi.
“Sẽ làm tôi cảm thấy được ‘tương đối tự tại’.”